Chương 10: Năng Lượng Thần Bí (2)

Bùi Nghiên Đình nở nụ cười, xua tay không chút để tâm: “Trải qua biến cố gia đình, có thể nàng ta đã có cuộc gặp gỡ bất ngờ gì đó. Nhưng ban đầu, lúc ở trong tay ta, tính mạng bị uy hϊếp cũng không chịu thổ lộ tin tức về quý nhân của nàng ta, có thể thấy nàng ta là một người trọng lời hứa.”

“Nếu đã đồng ý hợp tác với ta thì sẽ không nuốt lời.” Trái lại Bùi Nghiên Đình rất tin tưởng Ninh Hiểu Tiêu: “Hơn nữa, ngươi không cảm thấy nàng ta rất thú vị sao?”

Thú vị sao?

Lục Tường hoảng hốt nhìn Vương gia nhà mình.

Sao hắn ta lại không cảm thấy Ninh Hiểu Tiêu có võ công cao cường lại thần bí thú vị ở chỗ nào, chỉ cảm thấy rất nguy hiểm.

“Người không hiểu đâu.” Bùi Nghiên Đình phất tay áo.

Cảm giác hứng thú khi mở từng lớp từng lớp mạng che mặt thần bí chỉ có thể ngầm hiểu, không thể nói ra.

Lục Tường chớp chớp mắt, Vương gia nhà hắn hiếm khi lại có hứng thú với cái gì như vậy.

Hai ngày sau, trong phòng riêng của tửu lầu, Ninh Hiểu Tiêu ngồi ở bên cửa sổ nhìn người đi đường qua lại trên phố, chậm rã uống nước trà trong ly.

Cửa phòng riêng bị mở ra, một giọng nói cất lên: “Hiểu Tiêu, người đến rồi.”

Lúc này, Ninh Hiểu Tiêu mới quay đầu nhìn về phía Hướng Viễn, người đã xanh xao đi rất nhiều, chậm rãi gật đầu.

Trong lòng Hướng Viễn vui mừng, bước nhanh qua đó. Hắn nắm lấy bàn tay mềm mại của Ninh Hiểu Tiêu: “Hiểu Tiêu, cuối cùng nàng cũng đã về rồi. Ta thật sự tưởng rằng không gặp lại được nàng nữa.”

“Ta muốn biết, ngươi vẫn luôn muốn gặp ta là vì chuyện gì?” Ninh Hiểu Tiêu cụp mắt xuống hỏi.

“Hiểu Tiêu, chúng ta thành thân đi?” Hướng Viễn nói dứt khoát khiến Ninh Hiểu Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu.



“Hai ngày trước ngươi mới nói với ta người ngươi thích là Ninh Hương Hương, đối với ta chẳng qua chỉ là tuân theo lệnh của cha mẹ. Hôm nay ngươi lại nói muốn thành thân với ta hả?” Ninh Hiểu Tiêu buồn cười nhìn Hướng Viễn: “Là ta có bệnh hay là ngươi có vấn đề?”

“Ban đầu ta tưởng rằng bản thân thích Ninh Hương Hương. Nhưng nào ngờ nàng ta lại là nữ nhân ác độc như vậy. Vẫn là nàng tốt nhất, lương thiện lại dịu dàng, nàng mới là giai nhân của ta.” Hướng Viễn nhìn Ninh Hiểu Tiêu tràn đầy tình cảm.

Ninh Hiểu Tiêu nở nụ cười, vuốt nhẹ mái tóc dài của mình: “Rốt cuộc là ngươi thích ta hay là thích người có thể thừa kế tài sản của nhà họ Ninh?”

“Hiểu Tiêu, sao nàng lại nói vậy?” Hướng Viễn dường như bị lời nói của Ninh Hiểu Tiêu làm tổn thương, buồn bã nói: “Trước đây không phải chúng ta cũng tốt lắm sao?”

“Sau khi ta bị đưa đi đày, ngươi và Ninh Hương Hương cũng tốt mà.” Ninh Hiểu Tiêu châm biếm.

“Hiểu Tiêu, đó là sau khi nàng không còn ở đây nữa, tình cảm của ta giảm sút, mà Ninh Hương Hương vẫn luôn an ủi ta, ngày ngày xum xoe ở bên cạnh ta. Như vậy mới khiến ta hiểu nhầm sự an ủi tạm thời đó là thích.” Hướng Viễn vội vàng giải thích.

“Cho nên không phải ngươi thích Ninh Hương Hương, mà là muội ấy cứ mặt dày bám theo ngươi sao?” Ninh Hiểu Tiêu nhướng mày hỏi.

“Đúng!” Hướng Viễn trả lời không chút do dự.

Lời còn chưa dứt thì một tiếng “uỳnh” vang lên. Cửa phòng riêng bị xô mở, Ninh Hương Hương xông vào.

Một cái tát đánh thẳng lên mặt Hướng Viễn, Ninh Hương Hương mắng: “Vô sỉ!”

“Lúc trước nếu không phải ngươi quyến rũ ta thì sao ta lại thích ngươi, muốn ở bên ngươi? Ngươi phải biết ta và Đường tỷ của ngươi đã sớm có hôn ước, ngươi lại vô sỉ như vậy, ngay cả vị hôn phu của biểu tỷ mình cũng quyến rũ. Ta thật sự đã nhìn nhầm ngươi rồi.” Hướng Viễn cũng không chút khách sáo, mắng thẳng Ninh Hương Hương.

“Ngươi, ngươi…” Ninh Hương Hương tức giận đến toàn thân phát run, đưa tay cào Hướng Viễn.

Hướng Viễn chỉ là một thư sinh lại bị Ninh Hương Hương làm cho thành vô cùng nhếch nhác.

Tiếng động ở nơi này đã thu hút những vị khách khác từ xa vây xem, đều xì xào bàn tán xem náo nhiệt.