Chương 1: Khϊếp Sợ (1)

“Loại nhan sắc như vậy mà cũng xứng leo lên giường của Bổn vương sao?”

Hiểu Tiêu đang mơ mơ màng màng thì bị ai đó đánh thật mạnh từ phía sau lưng làm cho tỉnh lại, cả người nàng bị ngã lăn đập vào giữa đống bàn ghế. Nàng không chú ý tới khuôn mặt xa lạ nhăn nhó bên trong chiếc gương đồng mà trừng mắt nhìn về phía tên nam nhân đã đánh úp mình theo bản năng.

Nam nhân này thong thả đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt nàng. Hắn khẽ nâng cằm của nàng lên, vuốt ve một cách nguy hiểm và mờ ám: “Nữ nhân, muốn leo lên giường của ta, ngươi còn chưa đủ tư cách.”

Hiểu Tiêu nhìn tên nam nhân khôi ngô tuấn tú ở trước mắt bằng ánh mắt lạnh tanh, nàng hơi thở dài nói một tiếng: “Đáng tiếc.”

“Hả? Đáng tiếc cái gì?” Bùi Nghiên Đình nghiền ngẫm nhìn nữ nhân đang quỳ rạp ở dưới đất. Phải nói rằng cho dù hắn là Vương gia của Tĩnh quốc, đã từng thấy qua vô số mỹ nhân nhưng cũng không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp tuyệt sắc vô song của nàng.

“Dáng dấp không tệ, đáng tiếc là mạng không thọ.” Lời còn chưa dứt, Hiểu Tiêu đã đánh tới một quyền. Bùi Nghiên Đình còn đang sửng sốt thì bị đánh phải lùi lại vài bước mới đứng vững được.

Bùi Nghiên Đình khϊếp sợ nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang chậm rãi đứng lên. Nữ nhân này được đưa lên giường của hắn, nhưng nàng không những không dùng hết khả năng để lấy lòng hắn mà ngược lại còn công kích hắn sao?

Bùi Nghiên Đình cảm thấy chuyện này phát triển có chút thú vị rồi.

Kỳ lạ là, sau khi nữ nhân này xuất thủ công kích thì lại ngây ngẩn cả người.

Bùi Nghiên Đình thích thú nở nụ cười hỏi: “Sao nào? Hối hận rồi sao? Nếu bây giờ ngươi hầu hạ Bổn vương cho tốt thì có lẽ Bổn vương sẽ buông tha cho ngươi.”

Hắn luôn luôn cảm thấy chướng mắt những nữ nhân chủ động bò lên giường của hắn, nhưng bây giờ hắn lại thấy hứng thú với nữ nhân hung hãn này.

Trong lòng Hiểu Tiêu cũng bàng hoàng không kém gì Bùi Nghiên Đình. Nàng đờ đẫn nhìn chằm chằm vết chai mỏng trên bàn tay mình, rồi đột nhiên trong đầu nàng hiện lên một gương mặt xa lạ mà nàng vừa nhìn thấy trong gương đồng.

Chuyện này dường như có gì đó không đúng lắm.

Thế nhưng khi nàng nghe thấy lời nói tự tìm đường chết của Bùi Nghiên Đình thì mọi nghi ngờ đều bị nàng ném ra sau đầu.

Hiểu Tiêu nở nụ cười. Khuôn mặt nàng vốn đã quyến rũ, giờ lại vì nụ cười này mà càng trở nên mê hoặc lòng người. Trong nháy mắt Bùi Nghiên Đình cũng bị phân tâm, tiếng chưởng phong ào ào đánh tới.



Bùi Nghiên Đình dồn sức đỡ bằng hai tay, cánh tay hắn bị đập mạnh đến tê dại.

Nhanh chóng trao đổi qua hai chiêu, trong lòng hắn càng thêm hoảng hốt.

Võ công của hắn cao cường, năm hai mươi tuổi cũng đã lập được chiến công hiển hách. Vậy mà võ công của nữ nhân này lại xuất thần nhập hóa như vậy, cho dù là hắn cũng phải dốc hết toàn lực để ứng phó.

“Ngươi là người của ai? Người của thừa tướng hay là người của Trấn Quốc Công?” Ánh mắt Bùi Nghiên Đình trở nên lạnh lùng. Nếu là người của bọn họ thì hắn không thể nào giữ lại người này được.

“Người đến gϊếŧ ngươi!” Hiểu Tiêu cảm nhận được sát ý ở trong quyền cước của Bùi Nghiên Đình, nàng cười lạnh trong lòng.

Kẻ dám đối xử như vậy với nàng còn cho rằng có thể sống được đến ngày mai sao?

Hai người nhanh chóng so chiêu ở trong phòng, càng đánh thì trong lòng càng khϊếp sợ.

Với kinh nghiệm trên sa trường của Bùi Nghiên Đình, hắn đã trải qua vô số lần tàn sát đẫm máu. Đừng nói là đánh nhau, khí thế của hắn đã đủ khiến cho đối thủ run rẩy không ngừng.

Thế nhưng cái người bị đưa lên giường của hắn, ở trước mặt hắn cũng không hề thua kém chút nào. Khí thế bức người, hắn mơ hồ có cảm giác thực lực hai người ngang nhau.

Quan sát kĩ hơn thì hắn thấy nữ nhân này cũng không phải là một người luyện võ. Sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể gầy yếu, nhưng mỗi chiêu thức đều rất khéo léo. Mỗi lần nàng đều giống như một con rắn linh hoạt hóa giải công kích của hắn vào lúc nguy cấp nhất, khiến cho hắn không thể hạ thủ.

Trong tay Thừa tướng và Trấn Quốc Công lại có nhân vật lợi hại như thế từ lúc nào chứ?

Ngay khi trong lòng Bùi Nghiên Đình dâng lên một ngọn sóng kinh hãi thì trong lòng Hiểu Tiêu cũng rất hoảng hốt. Không phải bởi vì thân thủ của Bùi Nghiên Đình, mà là vì thân thủ của chính nàng.

Từ lúc nào mà nàng lại trở nên kém cỏi như vậy?

Ngay cả một nam nhân chỉ biết một chút võ công thôi mà nàng cũng không thể đánh lại sao?