Trong lúc ngủ mơ, Giang Thừa Hi vẫn cau mày, nắm tay bất an mà nắm chặt , thỉnh thoảng còn co giật một chút.
Giang Nguyệt Nhi cẩn thận đặt đệ đệ mình lên giường, sau đó dí đến bên cạnh đại ca đang bị thương nặng nhất, đem người nâng dậy.
Đại ca Giang Thừa Vũ thân hình gầy ốm, nhưng lại cao hơn 1m85, khi đứng lên cả người thoáng chốc bao trùm thân thể nhỏ yếu của Giang Nguyệt Nhi.
Chân phải của hắn bị gãy nên chỉ có thể đem toàn bộ trọng tâm đặt lên chân trái, nhìn thấy vẻ mặt cố hết sức của muội muội, theo bản năng vô thức đứng thẳng, lập tức bắp chân phải truyền đến cơn đau nhói.
“Tê...” Giang Thừa Vũ đau đến toát mồ hôi lạnh, ngồi phịch xuống ghế gỗ bị quăng ngã phía sau.
"Ca, cẩn thận!" Giang Nguyệt Nhi đau lòng nhìn Giang Thừa Vũ, cẩn thận đỡ hắn đứng dậy.
Giang Thừa Vũ bề ngoài cương nghị, hương vị nam nhân toả ra mười phần. Thế nhưng giờ phút này, hắn lại chật vật mà vỗ về chân mình, chán nản thở dài.
Lại đem nhị ca cũng đỡ đến trên ghế ngồi, sau đó Giang Nguyệt Nhi ra bên ngoài múc nước.
Đầu tiên cô lau vết máu trên mặt đại ca, sau lại thay một chiếc khăn mới, nhẹ nhàng lau vết xước và bụi bẩn trên mặt nhị ca.
Nhị ca Giang Thừa Hiên khi còn bé mắc cơn quái bệnh, sau khi sốt cao thuyên giảm, đôi mắt không thể tiếp xúc với ánh sáng, ngày thường dùng một mảnh vải che đi, vừa rồi lúc xô đẩy đã rơi xuống đất.
Mảnh vải rơi xuống, dung mạo Giang Thừa Hiên cũng lọt vào trong mắt Giang Nguyệt Nhi. Giang Thừa Hiên dung mạo tuấn tú tao nhã, làn da trắng nõn ốm yếu, do quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, hơn nữa đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt gầy gò và dáng người mảnh khảnh càng làm tăng thêm cảm giác bệnh tật cho hắn.
Im lặng chờ muội muội lau mặt xong, Giang Thừa Hiên nói: “Nguyệt nhi, mang thêm một mảnh vải nữa cho nhị ca.”
Đôi mắt bị ánh sáng rọi đến đau đớn, khiến nước mắt không ngừng chảy ra, trông tình huống không ổn.
"Được." Giang Nguyệt Nhi vội vàng tìm một mảnh vải đen, nhìn Giang Thừa Hiên thuần thục buộc lại cho mình, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đại ca Giang Thừa Vũ ngồi đó thuận khí nhìn theo, trong lòng ngực vẫn còn chút đau đớn, kinh ngạc nhìn Giang Nguyệt Nhi.
Muội muội, giống như thay đổi.
Nếu là trước kia, Giang Nguyệt Nhi chỉ biết ngồi dưới đất chảy nước miếng, ngây ngốc mà nhìn bọn họ, làm sao có thể chủ động chiếu cố ba người bọn họ.
“Nguyệt nhi... Muội.. Có khỏe không?”
Giang Thừa Vũ thử ngập ngừng hỏi, sợ kí©h thí©ɧ muội muội.
Là nữ hài duy nhất, Giang Nguyệt Nhi từ nhỏ ở Giang gia được người sủng ái cùng che chở, mặc dù có bệnh ngu dại, họ cũng chưa từng ghét bỏ qua "nàng".
"Nàng" là một tiểu bảo bối của Giang gia. Giang Nguyệt Nhi sờ sờ sau ót, miệng vết thương đã khép lại, vết thương ở lòng bàn tay cũng đóng vảy, nên cô không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Đó hẳn là tác dụng kỳ diệu của việc đi vào Vạn Linh Chi Cảnh.
“Đại ca, muội không có việc gì, nhưng thật ra huynh bị thương quá nặng.”
Sau một màn vừa rồi, Giang Nguyệt Nhi nhìn vết thương trên người đại ca cô, bất giác rơi lệ. Lúc này mọi cảm xúc của nguyên thân được truyền vào trong đầu cô, vừa bi thống vừa khó chịu.
"Ha ha, không có việc gì, đại ca sức khỏe rất tốt, đợi vết thương của ta bình phục, nhất định phải đá Lý Húc Lâm một cú."
Giang Thừa Vũ nhịn đau, cố gắng an ủi muội muội. Thời niên thiếu Giang Thừa Vũ từng tập võ mấy năm, sau bởi vì sinh kế trong nhà, không thể không trở lại Bách Lĩnh thôn chiếu cố đệ muội, chậm trễ luyện công.
Thiên phú võ học của hắn cực cao, võ sư dạy võ thuật của hắn từng nhiều lần đến thôn, thuyết phục hắn trở về, nhưng thân là đại ca hắn không yên lòng đệ muội nên đều cự tuyệt.
Về sau người nọ nản lòng thoái chí, cũng không còn tới nữa.
“Nguyệt nhi, đầu của muội... Không có việc gì đi?” Hắn tận lực châm chước từ ngữ, không muốn gợi lại hồi ức không tốt của muội muội.
"Đại ca, nhị ca, các huynh yên tâm, Nguyệt Nhi... không ngốc nữa." Giang Nguyệt Nhi minh bạch ý của Giang Thừa Vũ, trong trí nhớ của cô, trước khi cô xuyên qua nguyên thân là một người si ngốc không thể giao tiếp với người khác một cách có trật tự như thế.
Rốt cuộc nguyên thân Giang Nguyệt Nhi đã cho cô sinh mệnh mới, từ nay về sau cô sẽ sống luôn phần của "nàng" ấy, dung nhập với thời đại này trở thành một Giang Nguyệt Nhi chân chính thật sự.
"Cái này... Thật sao?" Giang Thừa Vũ, Giang Thừa Hiên vui mừng khôn xiết.
Muội muội vốn là nữ hài tử thông tuệ, hoạt bát; khi "nàng" còn nhỏ không cẩn thận đυ.ng vào đầu, đại phu kết luận cả đời ngu dại, bọn họ đã tính toán chiếu cố tốt muội muội cả đời, không nghĩ tới nhờ họa được phúc, bị Lý Húc Lâm đẩy ngã đυ.ng thêm một cái, lúc sau liền khỏi hẳn?