Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Gian Linh Tuyền: Nông Gia Ngốc Nữ Muốn Xoay Người

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô vừa dứt lời, bụi cỏ ngọn cây bên ngoài phòng liền vang lên âm thanh xào xạc.

Lý Húc Lâm cũng bị chấn động đột ngột làm phân tâm, hắn buông nắm đấm xuống, cảnh giác nhìn chung quanh, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm tung hoành ở rừng núi, trong lòng dường như có dự cảm bất hảo....

Có một nhóm lớn sinh vật sống, đang tiến tới gần! Thành âm càng lúc càng lớn, bụi cỏ cùng lá cây càng lúc càng rung chuyển mạnh hơn.

Giang Nguyệt Nhi hai mắt đỏ bừng, tràn đầy phẫn hận nhìn chằm chằm Lý Húc Lâm, tay nắm chặt mảnh vỡ của một chiếc chén bể, không quan tâm lòng bàn tay bị cắt đứt, máu tươi dọc theo mảnh vỡ nhỏ xuống mặt đất, tựa như vạn đóa hồng mai nở rộ, như ác quỷ Tu La hướng về phía hắn.

Ong ong ong ong......

Thứ lao ra là một đàn ong bắp cày. Có hàng ngàn con ong bắp cày, rậm rạp dày đặc che trời lấp đất, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Lúc này, bọn nó bay quanh Giang Nguyệt Nhi, giống như những vệ binh trung thành.

“Này...” Lý Húc Lâm trong lòng kinh ngạc, hắn ở ở Bách Lĩnh thôn sinh sống nhiều năm, cũng bao giờ gặp qua nhiều ong bắp cày như vậy, sao lại có thể xuất hiện tại thời khắc mấu chốt như này?

“A!!!” Đệ đệ Giang Thừa Hi mới 5 tuổi, bị đàn ong khổng lồ dọa đến nỗi che đầu không dám cử động. Liên tiếp phải chịu kinh hách, cơ thể nhỏ bé càng run rẩy dữ dội.

Đây cũng là lần đầu tiên Giang Thừa Vũ cùng Giang Thừa Hiên lần đầu tiên nhìn thấy nhiều ong bắp cày như vậy, họ kinh ngạc đến mức không nói nên lời, chỉ có thể gắt gao ôm chặt hai chân Lý Húc Lâm.

Dù có bị ong bắp cày đốt chết thì cô cũng phải cứu tiểu đệ mình!

Dưới tác dụng của kỹ năng Vạn Vật Chi Linh, Giang Nguyệt Nhi có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác của từng con ong, và tất cả sự tức giận của cô đều được chia sẻ với những con ong bắp cày này.

Những con ong bắp cày với số lượng kinh người, giận dữ vỗ cánh và một tiếng gầm lớn khiến bọn họ run rẩy.

Trong lòng Giang Nguyệt Nhi biết đây là quân đội bạn, vội vàng trấn an người nhà, “Chớ sợ, đàn ong này sẽ không thương tổn chúng ta.”

Sau đó, sắc mặt của cô đột nhiên thay đổi, khóe miệng hiện lên một nụ cười khát máu, nhẹ nhàng nói: "Đi!"

Theo giọng nói của cô, bầy ong bắp cày như phảng phất nhân tính, lần lượt tránh khỏi Giang Thừa Hi trong tay Lý Húc Lâm, phát ra âm thanh công kích, cong gai dưới người, mọi đòn tấn công đều rơi vào người đàn ông to lớn.

Trong lúc nhất thời, trên người Lý Húc Lâm bị bao phủ bởi đàn ong đen rậm rạp.

"A!!! Đau quá!!!" Lý Húc Lâm bị đâm nhiều chỗ, trên mặt dày đặc vết đốt, khiến người xem da đầu tê dại.

Cầm lấy mảnh vỡ của chiếc bát vỡ trong tay, với sự hỗ trợ của ong bắp cày, Giang Nguyệt Nhi dùng sức chém vào người Lý Húc Lâm đang mệt mỏi ứng phó lũ ống.

"Một nhát này, giáo huấn ngươi khi dễ đệ đệ ta!"

"Một nhát này, vì ngươi đá đại ca ta!"

"Một nhát này, cho ngươi dám đấm vào mặt nhị ca ta!"

"Còn một nhát này, dạy ngươi biết hậu quả tổn thương ta!"

"Thêm một nhát,....."

Cứ như vậy, Giang Nguyệt Nhi miệng thì lẩm bẩm, tay thì chém Lý Húc Lâm không dưới chục nhát, không lặp lại từng câu, máu của Lý Húc Lâm chảy không ngừng, khiến công kích của đàn ong càng điên cuồng hơn.

“A!!!” Lý Húc Lâm cả người đầy máu, đau đớn buông tay ném Giang Thừa Hi xuống đất, tay tát vào người rồi chạy ra khỏi phòng.

“Cứu mạng!!!” Lý Húc Lâm trên mặt và toàn thân đều là vết sưng tấy, độc tố nhanh chóng truyền khắp người.

Vết rách cùng vết đốt làm cho nỗi đau nhân đôi, hắn ta cố chịu đựng sự khó chịu vừa chạy về phía hồ nước vừa la hét.

Đàn ong cũng kêu réo rắt và đuổi theo hắn suốt chặng đường. Sau khi ra lệnh cho đàn ong tiếp tục tấn công, Giang Nguyệt Nhi nhanh chóng chạy đến chỗ đệ đệ mình và ôm chặt lấy cậu.

"Hi Hi, chớ sợ, tỷ tỷ ở đây." Cô xoa đầu tiểu đệ, mặt đầy thương tiếc nhẹ nhàng vỗ lưng Giang Thừa Hi.

Giang Thừa Hi vẫn chưa thoát khỏi hoảng sợ, thân thể vẫn run rẩy như trước, môi trắng bệch, miệng không ngừng nỉ non: “A tỷ, cứu đệ với”, “Ca ca cứu ta”, khiến Giang Nguyệt Nhi cảm thấy đau lòng không thôi.

Chờ đến khi cậu khóc mệt, cơ thể tiêu hao quá nhiều thể lực, Giang Thừa Hi khóc xong nấc một cái rồi ngủ thϊếp đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »