Chương 1

A ca, a tỷ, cứu mạng!"

Một tiếng hét thê lương đầy chói tai vang lên, đánh thức Giang Nguyệt Nhi. Cô xoa xoa cái đầu choáng váng của mình, hồi tưởng lại mọi chuyện.

Vừa rồi không phải cô đang ngâm mình trong suối nước nóng trong Biệt thự Đế đô sao?

Giang Nguyệt Nhi chỉ nhớ mang máng là lúc đó cô ấy uống một chút rượu, không lâu sau, cô ấy say khướt và trượt xuống nước, sự việc sau đó hoàn toàn không có ấn tượng

... Cố gắng mở thật to mắt, cho đến khi tầm nhìn của cô dần dần trở nên rõ ràng. Một nhóm người mặc áo vải cổ thô, đang đỏ mặt tía tai tranh giành một đứa bé khoảng bốn, năm tuổi. Chỉ nhìn thấy một tên nam nhân lưng hùm vai gấu đang cố túm lấy cổ áo nam hài về phía cửa, mà bên dưới hai chân hắn ta đã bị hai thiếu niên trái phải gắt gao giữ lại.

Tiểu nam hài bị doạ đến mức nước mắt đầy mặt, nước mũi cũng chảy ròng, cả khuôn mặt đều tái mét, lớn tiếng hô: "Đại ca, đại tỷ, nhị ca, cứu đệ với. Đệ không muốn đi. Không muốn...... cứu đệ với."

Đại hán kia, dùng một tay còn lại hung hăng đấm hai thiếu niên bên người: "Một lũ não tàn. Đám các ngươi, hai kẻ tàn tật, một đứa ngu ngốc, còn không phải ở đây chờ chết sao? Đã thế thì không bằng đều đi theo lão tử đi!"

Mà hai người kia mặc dù đã kiệt sức, khóe miệng chảy máu nhưng vẫn giữ chặt chân đứa trẻ không buông.

Lúc này ký ức của "Giang Nguyệt Nhi" bất chợt ùa về.

Cô xuyên qua rồi.

Nơi này là một thôn làng vừa nhỏ vừa nghèo ở trấn Thanh Tuyền của Hạo Nguyệt Quốc, gọi là Bách Lĩnh thôn, đúng như tên gọi của nó, tứ phía của Bách Lĩnh thôn là bị vây quanh bởi nhiều ngọn núi, ruộng đất trồng trọt càng thêm ít ỏi, người dân trong thôn chủ yếu dựa núi ăn cơm.

Hai tháng trước, phụ thân bọn họ nghe nói trong thành có người ra giá cao thu mua nhân sâm ngàn năm, liền một mình vào núi hái thảo dược, sau đó liền mất tích mấy ngày, đến khi gặp lại phụ thân thì ông đã nằm đó rồi, một thi thể lạnh băng.

Thầy thuốc trong thôn bảo rằng cha "nàng" trượt chân, rơi từ chỗ cao xuống dẫn đến tử vong.

Mẫu thân cũng vì không chịu nổi đả kích này, không bao lâu sau cũng ngã bệnh qua đời.

Chỉ còn "nàng" cùng với hai ca ca và một tiểu đệ nương tựa vào nhau mà sống.

Bởi vì "Giang Nguyệt Nhi" trí lực thấp, đệ đệ còn nhỏ tuổi, nhị ca có bệnh về mắt, không thể ra ngoài nên gánh nặng cả nhà liền rơi xuống trên người đại ca Giang Thừa Vũ.

Đáng tiếc, ở tháng trước khi đại ca ra ngoài làm công cho người ta, bất cẩn ngã gãy chân, cả nhà liền triệt triệt để để không còn sức lao động, nhìn thấy Giang gia suy sụp mấy kẻ xung quanh ai ai cũng thi nhau tới giẫm một chân.

Mà gã to lớn trước mặt tên là Lý Húc Lâm, một tên côn đồ ác bá trong thôn, hắn muốn cưỡng bức bắt tiểu đệ đi, nói sẽ tìm cho hắn một gia đình tốt.

Nguyên thân tuy rằng ngu dại nhưng hết mực yêu thương em trai, lúc Lý Húc Lâm tới bắt đệ đệ đi, "nàng" lấy hết can đảm xông lên lôi kéo đệ đệ, kết quả bị Lý Húc Lâm đẩy ngã vào chân bàn, vỡ đầu chảy máu, dẫn đến hôn mê.

Giang Nguyệt Nhi dần dần tỉnh táo, nàng đưa bàn tay ra trước mắt nhìn kỹ hơn, chỉ thấy lòng bàn tay bị máu nhuộm đỏ, áo vải váy thô trên thân cũng loang lổ vết máu trông rợn cả người. "Lý Húc Lâm, thả tiểu đệ ta ra."

Đại ca, nhị ca cũng lao tới, dùng hết toàn lực bám lấy chân đệ đệ, trong lúc nhất thời Lý Húc Lâm tiến thoái lưỡng nan.

Nhìn thấy Lý Húc Lâm giơ nắm tay về phía trước, hung hăng chuẩn bị đánh lên người đại ca. "Dừng tay!".

Giang Nguyệt Nhi trong lòng quýnh lên, muốn lao lên phía trước.

[Đinh...hệ thống Vạn Linh đã được kích hoạt, xin hỏi bạn có chấp nhận không?]

Đột nhiên, thời gian xung quanh Tưởng Nguyệt Nhi đình trệ, động tác của mọi người cũng dừng lại, trước mắt cô hiện lên một bảng điện tử.

"Hệ thống?" Đây là loại hệ thống trong tiểu thuyết mà cô thường đọc sao?

"Đây là thứ gì?" Xuyên qua dị thế, lòng phòng bị của Giang Nguyệt Nhi bị nâng lên vô số lần, ở một thế giới vô danh, không biết chút gì mới là điều đáng sợ nhất.

"Hệ thống Vạn Linh có thể cung cấp cho ngươi vô số tài nguyên. Không gian của hệ thống sẽ được thăng cấp theo kinh nghiệm của chủ nhân mà tăng lên. Sau khi thăng cấp, ngươi sẽ nhận được càng nhiều lợi ích."

"Đem thức ăn đặt trong không gian sẽ giữ được độ tươi vĩnh viễn. Tốc độ dòng thời gian trong không gian gấp mười lần bên ngoài. Nếu chủ nhân trồng trọt trong không gian thì thời gian thu hoạch chỉ bằng một phần mười bình thường."

"Linh tuyền trong không gian là thiên địa chi vật, nếu trói buộc với hệ thống, nhất định sẽ đạt được lợi ích không tưởng."

Giọng nói máy móc vô cảm, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của cô. Giang Nguyệt Nhi liếc nhìn khung cảnh đóng băng trước mặt, ánh mắt tuyệt vọng của đệ đệ Giang Thừa Hỷ, bất giác trong lòng cô trào lên cảm giác đau đớn.

“Hiện tại không phải vấn đề cơm no áo ấm, đệ đệ ta sắp bị người ta đoạt đi rồi.”

“Thỉnh ký chủ yên tâm, nếu trói định với hệ thống, đều sẽ phương pháp giải quyết.”

Nghe được câu trả lời chắc chắn, Giang Nguyệt Nhi không chút do dự ấn vào nút "Chấp nhận" trên bảng điều khiển.

Dù sao thì tình thế đã tệ đến mức này rồi, hậu quả còn có thể tệ hơn sao?