Không có biện pháp, Lương Đại Lang đành phải ở bên ngoài giữ cửa.
Đóng cửa lại phía sau, Bạch Lê Hoa rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, thành thạo cởϊ qυầи áo ra, hướng trên người đổ nước, bồ kết cũng chưa bôi, liền bắt đầu xoa xà bông.
Tay chà lên trên, dùng một chút lực chà, một tầng chất bẩn liền bị xoa thành đường, xối chút nước, tiếp tục.
May mắn mặt đất là mặt cỏ, không thế nào thấy được, nếu là gạch men sứ, chỉ sợ mặt đất đều đổi màu hết đi.
Từ trên xuống dưới, Bạch Lê Hoa tỉ mỉ xoa hai lần, xoa cho da đen biến thành da trắng, lại biến thành da đỏ, tẩy ra một thân mồ hôi, lúc này mới vừa lòng, duỗi tay đi lấy nước dội cả người đã sớm chà tốt.
Sau đó nàng phát hiện, người xưa dùng nước soi gương là không có sai, nàng ở bên trong rõ ràng thấy mặt mình như một cái bánh nướng lớn, lông mày dùng bếp than lửa vẽ thành một đường, trên mặt không biết dùng cái gì mà miệng nhuộm đỏ, miệng như dùng dâu tằm lấy nước bôi, còn xiêu xiêu vẹo vẹo bôi đến khóe miệng, thật là, một lời khó nói hết……
Bạch Lê Hoa đem xà bông đều bôi trên trên mặt, những người từng chọc ghẹo nàng, tốt nhất đừng xuất hiện lại trước mặt nàng!
Hơn một canh giờ đi qua, Đại Lang thỉnh thoảng ở bên ngoài kêu nàng một tiếng để phòng bất trắc.
Tắm rửa hơn một canh giờ, Bạch Lê Hoa mới đem khối thân mình này rửa sạch sẽ, sau đó lại nảy ra vấn đề, nguyên chủ chưa từng tự mặc quần áo, trong trí nhớ, trước nay đều là người khác giúp nàng, nàng cũng căn bản không biết cách mặc, rồi tới phiên Tô Noãn, càng sẽ không biết.
Cuối cùng, nàng đành phải tròng lung tung lên, dư ra hai món đồ thật sự không biết làm gì lấy để trên tay, sau đó liền đi ra ngoài.
Lương Đại Lang đang ở cửa chờ nàng, nhìn nàng mặc bộ quần áo xiêu xiêu vẹo vẹo, lung tung rối loạn, không những không có trách cứ, thậm chí còn vui mừng, chỉ là nhìn nàng trong tay dư ra quần áo, cực mất tự nhiên ho khan một tiếng.
Sau đó đi theo nàng đi vào, thuận tiện đóng lại cửa phòng.
Sau đó hắn bắt đầu cởϊ qυầи áo, cởi đến chỉ còn lại có trung y.
Không thể không nói, Lương Đại Lang dáng người là thật sự tốt. Bả vai to rộng hữu lực, vòng eo hơi có chút tinh tế lại mang theo cơ bụng, điển hình dáng móc treo quần áo, Bạch Lê Hoa nhìn chằm chằm Lương Đại Lang, trong lòng không nhịn được chép miệng! Thật không sai! Cởi ra a, tiếp tục!
Nhưng mà Lương Đại Lang đã dừng tay, chẳng những ngừng tay, còn lên giường!
Uy! Ban ngày ban mặt làm gì đây!!!
Nàng không phải béo nha, tự nhiên hiểu được đóng cửa cởϊ qυầи áo là muốn làm gì, chỉ là đây là ban ngày ban mặt, hơn nữa nàng đối với Lương Đại Lang ấn tượng quá tốt, căn bản không cảm thấy hắn sẽ là sắc dục huân tâm (LNT - là bị cám dỗ bởi sắc dục á
) ……
Nghĩ đến chính mình như không chịu nổi cảnh tượng này, Bạch Lê Hoa há to miệng, quên đi, dù sao cũng không phải loại người này
Huống hồ, nàng liếc mắt trộm ngắm một nơi nào đó, bạn nhỏ cũng không có gì biến hóa a!
Ở thời điểm nàng như đi vào cõi thần tiên, Lương Đại Lang đã áp sát. Ở trên người nàng, tinh tế ngọt ngào hôn dừng ở gương mặt, ngực nàng. Sau đó bàn tay to ở trên eo thùng nước của nàng vuốt ve.
Bạch Lê Hoa ở trong lòng yên lặng đếm một hai ba bốn, đồng thời không một tiếng động nắm chặt tay, nàng chờ đợi, chờ cái bạn nhỏ bị vắng vẻ tỉnh lại, chỉ cần nó vừa tỉnh, nàng liền có thể nhảy dựng lên đánh nam nhân không biết xấu hổ này một quyền.
Tuy rằng một quyền này đi xuống, nàng có khả năng sẽ phải thủ tiết, còn có, nơi này đánh tướng công nhà mình sẽ bị quan phủ bắt lại sao?
Bạch Lê Hoa không nhịn được miên man suy nghĩ.
Lương Đại Lang chống cánh tay ở trên chăn, đem Bạch Lê Hoa giam cầm ở giữa ngực, nhìn nàng gắt gao nhắm mắt lại, đỏ mặt cắn môi, thân mình bộ dáng cứng đờ, hắn hơi nheo lại đôi mắt, rồi sau đó rất có hứng thú cười! Là cười đó!
Bạch Lê Hoa do dự không biết khi nào động thủ, đột nhiên, trên người nhẹ bẫng, Lương Đại Lang từ thân mình nàng đứng lên.
Vừa mặc quần áo vừa nói, “Lê Hoa, chúng ta đã động phòng, ta là tướng công của ngươi đấy!"
???
Cái này là động phòng? Hắn…… Quần cũng chưa cởi đi? (LNT -- haha, đến là chết cười với tỷ - thích rồi nha!)