Trong tiếng nói non nớt có mang theo chút khàn khàn, như là đã thật lâu không mở miệng nói chuyện.
“Lột da.” Bạch Lê Hoa ngừng động tác, vẻ mặt kinh ngạc, “Ngươi không có bị câm à?”
Nói xong liền thấy khóe miệng tiểu hài tử nhẹ co rúm, nhíu mày, “Làm liều quá, ngươi có biết nó là……”
Nói được một nửa, hắn câm nín, nhìn chằm chằm vào lỗ thủng đang chảy máu không ngừng trên đầu lão hổ.
Bạch Lê Hoa vội túi bụi, cũng không chú ý hắn nói gì, “Ai nha, còn không phải là một con hổ già sao? Tới đây, giúp ta kéo chân nó. Không lột tốt thì lãng phí da lắm.”
Tiểu hài nhi yên lặng duỗi tay, kéo lấy.
Nhìn nàng một bên bận việc, một bên ồn ào hỏi: “Ai, ta nói chứ, tên ngươi là gì?”
Sau một lúc lâu, hắn rốt cuộc mở miệng, “Không biết.”
“Không biết?” Bạch Lê Hoa mở to hai mắt nhìn hắn, “Ngươi đừng nói ngươi mất trí nhớ nha.”
Tiểu hài nhi xoay mặt đi, không để ý tới nàng.
Bạch Lê Hoa tay chân lanh lẹ đem da hổ lột sạch, cất vào giỏ, sau đó nhíu mày nhìn một đống thịt hổ to.
Dựa theo ý tưởng ban đầu của nàng là đem toàn bộ con hổ bỏ vào không gian, dù sao nơi đó thời gian đứng yên, để bao lâu cũng sẽ không hư, nhưng lúc này có tên tiểu hài nhi này nhìn chằm chằm, nàng cũng không thể ở dưới mí mắt hắn mà mà làm con hổ biến mất đi.
Cùng một sai lầm, nàng tuyệt đối sẽ không phạm lần thứ hai.
Bạch Lê Hoa
đau lòng chịu đựng, lật sấp lão hổ lại, thịt trên đùi cắt hơn phân nửa, toàn bộ nhét vào giỏ bên trong, phía dưới cùng nhét da hổ, ở giữa nhét thịt, hai bên và trên mặt thì để thảo dược.
Như vậy sẽ không bị người khác phát hiện.
Chỉ cần tiểu hài tử vừa đi, nàng liền có thể đem mấy thứ này toàn bộ bỏ vào không gian.
Nhưng mà tiểu hài tử đứng đó nhìn toàn bộ quá trình nàng làm, không có ý rời đi.
Bạch Lê Hoa thấy giỏ đã đầy, lại thấy tiểu hài tử ngồi dưới đất, nàng tự nhủ phải nhẫn nại! Chỉ cần tiểu hài tử này đi xa hai bước là giải thoát rồi.
Nàng yên lặng tự cổ vũ chính mình, ngồi xổm xuống, dùng dây thừng buộc vào mà kéo, cắn răng dùng sức.
Sau đó liền thấy trên thân cây bên cạnh tiểu hài tử có mấy cọng cỏ dài kì lạ.
Từ thân đến lá đen như mực, phiến lá đầy đặn, bao trọn lấy đóa hoa bên trong, màu sắc và hoa văn đơn giản, trong nhụy hoa có một tầng ửng đỏ, thoạt nhìn vô cùng đẹp đẽ.
Bạch Lê Hoa sáng mắt lên, thừa dịp tiểu hài nhi không chú ý, đem mấy cọng Mỹ Nhân Tâm thu vào không gian, rồi sau đó cười “Hắc hắc”.
Nàng đã nói, châm ngôn làm người chính là ăn gì cũng được, chỉ không thể ăn thiệt thòi, đặc biệt là âm thầm chịu đựng, ngậm bồ hòn làm ngọt.
Từng giọt nước tích lũy, đến khi đầy thành sông, thù này sẽ báo! Bạch Lê Hoa nàng, trước đây ai dễ nàng, nàng nhất định sẽ trả toàn bộ trở về.
Chúng ta cứ từ từ mà tính.
Sau khi hạ quyết tâm, nàng đứng lên nhìn về phía tiểu hài tử, “Được rồi, ta phải trở về đây, ngươi cũng về sớm đi.”
Sau một lúc lâu không nghe đáp lại, nàng nhìn kỹ lại mới chú ý tới tiểu hài nhi không biết là ngất đi hay là đã chết.
Hắn dựa vào thân cây, sắc mặt tái nhợt, máu tươi tràn ra dưới chân, chắc là bị lão hổ cắn bị thương. Lúc trước tiểu hài tử này vẫn luôn dùng áo choàng che lại nên nàng không thấy.
Bạch Lê Hoa chạy nhanh qua sờ mạch đập của tiểu hài tử.
Còn đập, chỉ là ngất đi rồi.
Nàng từ không gian lấy ra nước suối, giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, lại từ giỏ lấy ra thảo dược cầm máu giảm đau, bỏ vào trong miệng nhai kĩ sau đó đắp trên miệng vết thương, lại xé một mảnh vải từ trên áo trong của hắn để băng bó.
Sau đó làm sao bây giờ?
Bạch Lê Hoa đứng đó trừng mắt một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định niệm khẩu quyết đem bỏ đồ trong giỏ vào không gian, rồi đem tiểu hài tử bỏ vào giỏ……