Chương 2: Chết cũng không xong

Lương Đại Lang đi theo lão cha mượn xe bò người khác, đem béo nha đẩy về phòng phía sau, Lương lão cha đóng cửa lại, lôi kéo Lương Đại Lang vào buồng trong, từ dưới giường móc ra một cái hộp gỗ, từ bên trong số tiền đồng không nhiều lắm bên trong lấy ra một nửa, đưa cho Lương Đại Lang, “Hài tử, đi đưa cho nhà Hổ Tử, bồi thường cho họ.”

Lương Đại Lang tiếp nhận tiền đồng, đếm một chút, đại khái là có hai mươi văn.

“Cha……”

“Đi thôi.”

Lương Đại Lang ra cửa sau, Lương lão cha chậm rãi kéo cửa phòng, đem băng ghế ra ngồi ở trong viện bắt đầu bện sọt.

Lúc cửa đóng lại kêu kẽo kẹt, béo nha trên giường chậm rãi mở to mắt, ánh mắt trấn tĩnh, nhìn phía trước nửa phần đờ đẫn, chỉ là biểu tình có chút mờ mịt mang theo khϊếp sợ.

Nàng nằm thẳng ở trên giường, nhìn tấm màn rách lỗ chỗ, lại nhắm hai mắt lại.

Trong bóng đêm, Tô Noãn giật giật ngón tay, nàng cư nhiên không chết? Người trong bang không phải đã ném bom sao?

Chẳng lẽ là giả? Bom cũng không có nổ mạnh, sao mình lại hôn mê? Nơi này lại là nơi nào?

Không chờ nghĩ ra đáp án, trong đại não, các loại thông tin hỗn loạn không thuộc về nàng không ngừng dũng mãnh tiễn vào, cái sau tiếp nối cái trước, làm đầu Tô Noãn đau muốn nứt ra.

Đây hẳn là ký ức của một nữ tử khác.

Trong đại não, nàng thấy nàng được cưng chiều, dung túng,rồi bị cười nhạo, còn bị đánh.

Một cái ngốc tử không có cái gì tốt.

Sau đó Tô Noãn liền phát hiện điểm không thích hợp.

Nhìn xuống tay? Mập ú.

Sờ sờ tóc? Từng sợi kết thành khối rũ ở trước ngực.

Vuốt khuôn mặt bụ bẫm, Tô Noãn rốt cuộc hiểu rõ mình đã xuyên qua.

Nàng ngồi ở trên giường, quả thực không thể tin được cuộc đời của béo nha đầu này khi còn sống.

Nàng tên Bạch Lê Hoa, cha mẹ cũng có tiền, làm sinh ý lương du, đáng tiếc nàng ngốc nghếch, trong nhà còn có một em gái, là mỹ nhân nổi danh.

Thời điểm nương sinh nàng vì khó sinh đã chết, hiện tại vợ của phụ thân nàng là từ thϊếp thành vợ cả, phụ thân nàng cảm thấy nàng là sao chổi (LNT-sao chổi: không may mắn,tai họa), không muốn cùng nàng nói chuyện, càng không muốn thấy nàng, chỉ có mẹ nhỏ đối tốt thực sực với nàng, đương nhiên, cái này chỉ là cái nhìn của nguyên chủ, Tô Noãn xem ra, mẹ nhỏ nàng chính là cố ý dung túng, đối với con gái của mình thì giáo dục giống như tiểu thư khuê các, đối với nguyên chủ thì mặc kệ, càng thêm cưng chiều.

Còn có, nguyên chủ lúc đầu không ngốc, chỉ bởi vì một lần phát sốt, mẹ nhỏ này thỉnh một tên lang trung giang hồ lại đây, ăn mấy phó dược, không tốt, đầu bị sốt đến hỏng.

Mẹ nhỏ nàng tự trách mình mà khóc trời khóc đất, tự đánh mình pa-pa, nói chính mình không chiếu cố tiểu thư thật tốt, còn cả ngày đi chùa miếu cầu phúc.

Vì thế cha nàng nói, “Ai, đều là mệnh trời.”

Cũng may nhị tiểu thư cũng chính là con gái của của mẹ nhỏ —— Bạch Ngọc Lan, thông minh đáng yêu, miệng lại ngọt.

Mà Bạch Lê Hoa, mới vừa tròn mười bốn tuổi, mẹ nhỏ nàng liền đính hôn nàng cho nhà “tốt”

Chính là Lương Đại Lang này.

Nhà Lương Đại Lang, là nhà lụi bại nhất trong thôn.

Tường đất góc kẽ hở nứt ra, không được sửa chữa, đành phải dùng rơm rạ đổ lên, để mưa khỏi dột, nóc nhà rách nát, bàn ghế rách nát, kiện quần áo tốt nhất cũng đều đầy những lỗ vá, sửa chữa nhiều, quần áo mùa hè vừa lúc coi như quần áo mùa đông, quần áo mùa đông không mặc được, liền nhờ người may thành chăn.

Tuy rằng cuộc sống trong nhà không quá tốt, Lương lão cha cùng thê tử cũng không khắt khe Lương Đại Lang, hiện giờ, Lương lão cha chân cẳng không tiện, trồng trọt cũng không được bao nhiêu ruộng, bên ngoài đều nhờ vợ con làm lụng vất vả, hắn ở nhà chém trúc, bện thành cái gầu/ky, sọt, các vật tương tự, đến chợ phiên đi lên bán, vừa vặn có thể duy trì cuộc sống.

Người một nhà tuy rằng kham khổ, ngược lại cũng hòa thuận.

Nhưng nửa năm trước, nương của Lương Đại Lang bởi vì mệt nhọc quá độ, ngã bệnh, trong nhà không trả nổi tiền gọi đại phu.

Vừa lúc đó lại gặp lúc khai giảng, học phí cũng phải gom góp. Khắp nơi có thể mượn đều đã mượn, thật sự là không có cách.

Chính thời điểm hết đường xoay xở, Bạch gia nhờ người nói kết thân, chỉ cần Lương Đại Lang chịu cưới đại tiểu thư Bạch Lê Hoa, không thu sính lễ, của hồi môn hai mươi lượng!

Cứ như thế, Bạch Lê Hoa liền thành vợ của Lương Đại Lang.