Ông lão nhà họ An đã mất vì bệnh cách đây hai năm, may mắn là những đứa con trong nhà đều đã lớn, còn có một người chú út làm đội trưởng rất chăm sóc gia đình bọn họ, vì vậy cuộc sống trong nhà vẫn tạm ổn.
Gặp phải chuyện như vậy, người đầu tiên bà An nghĩ đến có thể giúp được họ, đương nhiên là người chú út làm đội trưởng kia.
Nhưng hiện tại trong thôn thu lương thực, đội trưởng An Đắc Lai dẫn người đi, con trai cả và con trai thứ của bà An đều đi theo nên đến tận bây giờ vẫn chưa thấy mặt.
"Vâng, con đi ngay." An Hồng Lâm chạy ra ngoài.
Dặn dò xong con trai út, bà An lại nhìn sang người con trai thứ ba: "Thằng ba, bây giờ con đến nhà họ Triệu một chuyến, nói với mụ già Mã Thúy Liên kia một tiếng, 20 cân lương thực đó nhà chúng ta không cần nữa!"
Nói xong, thấy không ổn, bà An lại nói: "Thôi thôi, hay là để mẹ tự đi, mụ già đó xảo quyệt lắm, Triệu Hữu Lương cũng không phải thứ tốt lành gì, con không phải là đối thủ của mẹ con chúng nó!"
Vợ của An Hồng Cường tên là Vương Đại Hoa, tính tình nóng nảy, không có tâm cơ, nghe thấy mẹ chồng sắp xếp như vậy, lập tức nóng mắt: "Mẹ, 20 cân lương thực đấy, chúng ta thật sự không cần nữa sao? Không phải là tiện nghi cho mẹ con nhà họ Triệu lòng lang dạ sói đó sao?"
Cũng không phải cô ấy không nỡ từ bỏ 20 cân lương thực, cô ấy chỉ đơn giản là cảm thấy không nuốt trôi cục tức này.
Gia đình họ còn phải sống tiết kiệm, 20 cân lương thực, thêm chút rau gì đó, đủ cho cả gia đình mười mấy người ăn trong nhiều ngày.
“Nếu không thì chúng ta còn có thể làm gì nữa? Chẳng lẽ chúng ta thật sự muốn Mã Thúy Liên đem chuyện này tố cáo lên xã sao?” Bà An cũng lo lắng nói: "Chẳng phải người ta vẫn nói quân tử báo thù 10 năm chưa muộn sao? Dù sao chúng ta cũng phải trấn an bọn họ trước, chờ em gái bọn con giải quyết xong chuyện này rồi lại xử lý bà già kia sau."
"Vừa nãy chẳng phải em gái đã nói rồi sao, chuyện hôm nay đều do Triệu Hữu Lương làm, bây giờ bọn họ cũng đang âm thầm sợ hãi, cũng không dám làm ầm ĩ ra ngoài?" An Hồng Cường cau mày nói.
Bà An thở dài: "Người ta nói chó cùng rứt giậu, 20 cân lương thực không phải nhiều nhưng cũng không ít, lỡ như bọn họ không nỡ trả lương thực mà thực sự tố cáo thì sao?"
Dù sao thì nói thế nào đi nữa, bà An cũng không nỡ đem con gái mình ra đánh cược may rủi.
Bà An ra ngoài, Vương Đại Hoa đảo mắt nhìn quanh, quay đầu cũng định ra ngoài.
An Hồng Cường gọi cô ta lại: "Nhà đang nhiều chuyện như vậy, không ở nhà ngoan ngoãn, lại chạy lung tung làm gì?"
Vương Đại Hoa có một tật xấu, không có việc gì liền thích ra ngoài đi dạo, mấy bà cô tụ tập lại, mồm mép nhanh nhảu lại thích buôn chuyện.
Nhìn tình hình hiện tại, không cần nghĩ cũng biết, trong thôn chắc hẳn là đang đồn thổi chuyện nhà bọn họ, người ngoài xem trò cười cũng đành, Vương Đại Hoa người đàn bà này chẳng lẽ còn muốn lúc này ra ngoài kể chuyện nhà mình ra sao?
"Anh nói chuyện có biết suy nghĩ không? Gọi là chạy lung tung cái gì? Tôi ra ngoài nghe ngóng tình hình, phải nghe xem trong thôn đồn thổi chuyện này thế nào chứ, hơn nữa Triệu Hữu Lương dám tính kế em gái chúng ta, tôi phải cho mọi người biết chuyện này không phải lỗi của em gái chúng ta, tránh cho bên ngoài còn thấy mẹ con nhà họ Triệu đáng thương chứ..."