An Hồng Đậu lập tức lộ ra ánh mắt khinh thường: "Chị à, chị đến hợp tác xã mua trứng không cần phiếu à?"
"Nhưng chỗ này của cô cũng không phải hợp tác xã mà!" Trương Hồng Ni nói.
An Hồng Đậu giả vờ thở dài: "Tôi thấy thôi bỏ đi, mua bán riêng tư mà bị bắt được thì sẽ bị đấu tố, tôi vẫn đến hợp tác xã bán đi, ít nhất cũng đủ an toàn."
"Đừng mà em gái..." Trương Hồng Ni vẫn không nỡ để An Hồng Đậu đi, vội kéo cô lại nói: "Thế này nhé, em gái xem nhà cô ở quê, phiếu trứng này cũng chẳng có tác dụng gì, tôi trả cho cô giá cao hơn hợp tác xã một chút, cô thấy thế nào?"
"Cao hơn bao nhiêu?" An Hồng Đậu dùng một tay che lấy làn của mình, thế đứng đó, nếu không cao hơn bao nhiêu thì cô sẽ đi ngay.
Trương Hồng Ni cũng nhận ra, hôm nay đến đây thấy người ở quê lên chẳng hiểu gì nên muốn kiếm chút lợi, không ngờ cô em này cũng không dễ lừa.
"Không đưa phiếu thì ba xu một quả, chợ đen cũng chỉ có giá này thôi, cô em cũng đừng quá tham lam." Trương Hồng Ni cắn răng, vẻ mặt đau như nhổ răng.
An Hồng Đậu chỉ biết, giá ở hợp tác xã là tám xu một chục quả, giá bán ra là một xu, còn giá chợ đen là bao nhiêu thì cô không biết.
Nhưng Trương Hồng Ni đã tăng giá lên gấp ba, lại còn vẻ mặt đau lòng như vậy, nghĩ cũng biết là dù có thấp hơn chợ đen một chút thì cũng thấp hơn không đáng kể.
Vì vậy, An Hồng Đậu gật đầu: "Chị, chúng ta cũng có duyên, vậy thì tôi bán trứng cho chị."
Trong làn mà An Hồng Đậu đeo quả thực có để mấy quả trứng, vốn định mang về để bồi bổ sức khỏe cho Thẩm Tương Tri, còn có một số thứ khác cô lấy ra từ không gian có thể mang theo, số lượng đều không nhiều.
Lúc này, tấm vải hoa phủ trên làn đã cho cô cơ hội gian lận.
An Hồng Đậu thò một tay vào làn, tiện tay lấy cả trứng trong không gian bỏ vào.
Trương Hồng Ni chỉ thấy tay An Hồng Đậu lục lọi trong làn, liên tục lấy ra được khoảng 30 quả trứng, cô ta mới vội vàng nói đủ rồi.
Giá mà Trương Hồng Ni đưa ra chắc chắn sẽ thấp hơn chợ đen, mua về với giá này cũng được coi là hời nhưng trời vẫn còn nóng, trứng không để được lâu, cô ta mua nhiều về ăn không hết sợ hỏng.
Còn chuyện để người nhà ăn thoải mái thì dù không cần phiếu, nhà cô ta cũng không đủ điều kiện.
"Em gái, 34 quả trứng này đáng lẽ phải trả cho cô một đồng lẻ hai xu nhưng tôi không có tiền lẻ, tôi xin chiếm của cô hai xu, trả cô một đồng nhé!" Trương Hồng Ni chỉnh lại làn đựng quần áo, nhanh tay nhét hết trứng vào, rồi mới trả một đồng rồi vội vã rời đi.
An Hồng Đậu cũng không nói nhiều, hai xu đối với cô thực sự chẳng là gì.
Giá cả thời này tuy rẻ nhưng tiền cũng thực sự quý.
Tính cả số tiền anh trai để lại cho cô, bây giờ cô còn tổng cộng 2 đồng 5 xu.
An Hồng Đậu đứng dậy ra khỏi ngõ nhỏ, cầm phiếu tắm trên tay đi thẳng đến nhà tắm.
Khi ra ngoài, người cô đã sạch sẽ, còn thay một bộ quần áo khác.
Còn bộ quần áo cũ của cô đã bị ném vào không gian, định ra ngoài tìm chỗ nào đó vứt đi luôn cho rồi.
Từ miệng người chị kia biết được có sự tồn tại của chợ đen, An Hồng Đậu liền động tâm không thôi.
Đáng tiếc cô mới đến, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nên chỉ có thể tạm thời gác lại ý định trong lòng.