Cũng không trách cô ta làm quá, thật sự là, ngoại hình của An Hồng Đậu, khuôn mặt đen nhẻm cùng với thân hình đầy đặn, trông có vẻ hơi đáng sợ.
"Tôi chỉ muốn hỏi chị xem trên người còn phiếu tắm không, tôi từ quê lên, người toàn mùi mồ hôi, muốn đến đây tắm rửa nhưng trên người không có phiếu tắm, cho nên..." An Hồng Đậu dừng lời đúng lúc.
Trương Hồng Ni trực tiếp nói: "Phiếu tắm thì có nhưng tại sao tôi phải đưa cho cô?"
Cô ta làm việc trong nhà máy, mỗi tháng đều được phát một số phiếu tắm, bây giờ trời còn nóng, thật ra ở nhà tắm rửa là được rồi, nếu phiếu tắm không có thời hạn sử dụng thì cô ta còn lười đi.
Thứ này vào mùa hè chỉ là thứ bỏ đi thì tiếc mà giữ lại thì vô dụng.
Tuy nhiên, dù vô dụng đến mấy thì cũng không có lý do gì để cho không người khác.
An Hồng Đậu cũng không tức giận, cô lấy ra hai quả trứng từ chiếc làn tre đeo trên cánh tay: "Chị à, đây là trứng gà nhà tôi nuôi, tôi đổi trứng lấy phiếu tắm của chị, chị thấy thế nào?"
Được, tất nhiên là được!
Chuyện tốt như vậy, đi đâu tìm?
Hôm nay Trương Hồng Ni mới được phát phiếu tắm, vẫn còn đang nhét trong người.
Thấy vậy, cô ta vội hỏi An Hồng Đậu: "Cô em, một quả trứng đổi một phiếu, em muốn đổi mấy phiếu?"
"Cảm ơn bà chị, tôi chỉ cần hai phiếu thôi." An Hồng Đậu nói.
Hôm nay cô dùng một phiếu trước, còn một phiếu để dành dùng sau.
Trương Hồng Ni có chút thất vọng: "Cô em, phiếu tắm ở quê không dễ kiếm đâu, em có muốn đổi thêm mấy phiếu không? Hôm nay tôi mới được phát phiếu tắm mới, hạn sử dụng còn dài, dùng được cả tháng đấy."
An Hồng Đậu vẫn chỉ mỉm cười nhạt: "Tôi cũng không thường xuyên lên thành phố, có hai phiếu là đủ dùng rồi."
Nhà cô đông người, trong sân dựng một cái lán tắm, nếu không phải hiện tại không về được thì cô cũng chẳng cần dùng đến phiếu tắm này.
An Hồng Đậu cầm hai phiếu tắm trên tay định đi thì bị Trương Hồng Ni kéo lại: "Em gái, trong làn của em còn thứ gì nữa không?"
"Còn một ít trứng và..." Mắt An Hồng Đậu sáng lên trong nháy mắt nhưng giọng điệu khi nói ra lại có vẻ do dự và khó xử: "Chị hỏi thế để làm gì?"
Trương Hồng Ni cũng sáng mắt lên, kéo An Hồng Đậu đi sang một bên: "Em gái, ở đây đông người không tiện nói, chúng ta đến chỗ ít người kia nói chuyện."
An Hồng Đậu cũng không vội tắm rửa ngay lúc này nên đi theo cô ta.
Đến một nơi vắng vẻ, Trương Hồng Ni mới nói: "Em gái, cô có thể bán cho tôi một ít trứng không? Cô xem, cô bán cho hợp tác xã cũng là bán, mà họ còn lựa chọn rồi ép giá, cô bán cho tôi, tôi không ép giá cô, còn trả cho cô giá như bán cho hợp tác xã, thế nào?"
Thật chẳng ra sao cả!
An Hồng Đậu cảm thấy đối phương có thể cho rằng mình hơi ngốc.
Hợp tác xã ép giá thì đúng nhưng đó là con đường chính thống, không nguy hiểm.
Họ mua bán riêng tư như thế này, nếu bị bắt sẽ phải tiếp nhận chỉ trích rồi giáo dục lại, rủi ro tăng lên gấp mấy lần nhưng lại chẳng kiếm được mấy xu, cô ham hố gì chứ?
"Cũng không phải là không được." An Hồng Đậu đảo mắt, nói: "Vậy chị gái, chị có mang phiếu trứng không?"
"Cái gì? Cô còn muốn phiếu nữa sao?" Trương Hồng Ni trợn tròn mắt không thể tin nổi.