Chương 37 - Nương Tựa

Nói ra cho dù Khưu Văn Vũ bị thương nặng, cũng không cần phải khen thưởng nhiều như thế.

Không hổ là hệ thống thần y, đúng là mọi chuyện đều vì chữa bệnh cứu người, chẳng qua đáng tiếc trói nhầm người.

“Nhận nhiệm vụ.” Giọng nói như giọng nói máy móc, không có tình cảm.

Khưu Tiểu Ngư chữa trị cho Khưu Văn Vũ, đang đợi khen thưởng của nhiệm vụ, kết quả đợi một lúc lâu, đợi đến khi Khưu Văn Vũ tỉnh lại vẫn không nghe được hệ thống nói hoàn thành nhiệm vụ.

Khi Khưu Tiểu Ngư đang chuẩn bị hỏi hệ thống, Khưu Văn Vũ mở mắt.

“Thôn trưởng, người tỉnh…”

Khưu Tiểu Ngư nói xong muốn đứng dậy nhường vị trí, kết quả phát hiện tay mình bị Khưu Văn Vũ nắm chặt lấy.

Khưu Tiểu Ngư đang định tránh thoát, đôi mắt Khưu Văn Vũ đầy tơ máu, hốc mắt đỏ bừng nghẹn ngào nói:

“Tiểu Ngư… Phụ thân nương của ta, Tiểu Thạch… Đã chết…”

Khưu Văn Vũ nói xong khóe mắt chảy nước mắt, một thiếu niên bi thương, yếu ớt hoàn toàn bày ra.

Khưu Tiểu Ngư nghe nói Khưu Tiểu Thạch đã chết, tay định rút về đột nhiên dừng lại, trong đầu nhớ lại không lâu trước đây, Khưu Tiểu Thạch trước Tiểu Ngư tỷ, sau Tiểu Ngư tỷ.

Bởi vì một cái đèn pin mà lộ ra biểu cảm kinh ngạc, rõ ràng rất muốn, khi nghe nàng nói cho hắn ta đèn pin, lại vì cảm thấy trân quý mà từ chối.

Trong đôi mắt tràn ngập tin tưởng nàng, ở trước mặt phụ thân và mẫu thân còn bảo vệ nàng.

Không nghĩ tới mới tách ra mấy tiếng, người đã chết.

Trong lòng có chút cảm xúc kỳ lạ, Khưu Tiểu Ngư khẽ nhíu mày, nói: “Nén bi thương!”

“Tiểu Ngư, sau này chỉ có huynh muội chúng ta sống nương tựa lẫn nhau mà thôi!” Khưu Văn Vũ tiếp tục nói, giống như nắm lấy được cọng rơm cứu mạng gì đó.

Khưu Tiểu Ngư há miệng muốn nói mấy lời xa cách, nhưng nhìn dáng vẻ của Khưu Văn Vũ vậy mà trong lòng hiện lên chút thương hại.

Khưu Tiểu Ngư nghiêng đầu đi, chắc chắn là chịu nguyên chủ ảnh hưởng, bản thân nàng tuyệt đối không sinh ra loại cảm xúc này.



Nhưng cuối cùng vẫn không từ chối Khưu Văn Vũ, cam chịu hắn ta nói.

Nhưng mà Khưu Tiểu Ngư muốn biết, nếu Khưu Văn Vũ biết Khưu Đông và Hoàng Quế Phân là vì bị nàng dọa nhát gan, mới dẫn theo huynh đệ bọn họ chạy đi trước mới xảy ra chuyện sau đó, khiến cả nhà bọn họ mất mạng, không biết hắn ta còn lựa chọn sống nương tựa lẫn nhau với nàng hay không.

Trong lòng Khưu Tiểu Ngư hiện lên ý nghĩ xấu xa, muốn nói chuyện này cho Khưu Văn Vũ, muốn xem hắn ta biết chuyện này xong sẽ có phản ứng gì?

“Ngươi biết vì sao đại bá và bá mẫu muốn dẫn theo các ngươi chạy trốn hay không?” Khưu Tiểu Ngư nhỏ giọng hỏi Khưu Văn Vũ.

Trong mắt Khưu Văn Vũ hiện lên chút nghi ngờ: “Vì sao?”

“Bởi vì bọn họ sợ ta, bởi vì bọn họ muốn gϊếŧ ta, nhưng không thành công, cho rằng ta là ác quỷ, cho nên bị ta sợ hãi.” Khưu Tiểu Ngư hơi nhếch miệng cười.

Khưu Văn Vũ ngơ ngác nhìn Khưu Tiểu Ngư, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nên nói gì.

Có thể là bị tin tức này làm cho kinh hãi, có thể là không tin, cũng có thể là bị tươi cười của Khưu Tiểu Ngư dọa sợ.

Tóm lại là đợi Khưu Văn Vũ kịp phản ứng, người vây quanh hắn ta đã biến thành đám thôn trưởng.

Nhìn về phía xa không nhìn thấy bóng dáng Khưu Tiểu Ngư, không biết nàng đã đi đâu.

Sau này Khưu Tiểu Ngư mới biết được đám Khưu Đông là bị người ta gϊếŧ chết, Khưu Tiểu Ngư lập tức hoài nghi tới đám hắc y nhân lúc trước.

Khưu Văn Vũ không vì những lời Khưu Tiểu Ngư nói mà xa cách với nàng, bởi vì hắn ta biết hắn ta không thể trách được Khưu Tiểu Ngư.

Cho nên đối với Khưu Tiểu Ngư, biểu hiện của hắn ta càng giống một ca ca, giống như nhận định Khưu Tiểu Ngư là muội muội ruột của hắn ta.

Còn vì sao phụ thân nương muốn gϊếŧ Khưu Tiểu Ngư, Khưu Văn Vũ có chút suy đoán, bởi vì hắn ta biết một bí mật, Khưu Tiểu Ngư không phải nữ nhi ruột của Khưu Nam thúc thúc hắn ta.

Chuyện này là hắn ta trong lúc vô ý biết được, ngay cả phụ thân và mẫu thân hắn ta cũng không biết.