Khưu Tiểu Ngư nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười xấu xa, hơn nữa diện mạo vừa đen vừa gầy, đám hắc y nhân còn chưa ngất xỉu suýt nữa bị hù chết.
Nụ cười xấu xa này, giống y như ma quỷ bò từ động ma ra ngoài.
Bọn họ vốn xác định vô cùng rõ ràng, bọn họ cảm thấy bọn họ chính là người xấu, người xấu vì tiền mà gϊếŧ người, Khưu Tiểu Ngư là bên vô tội.
Nhưng mà hiện giờ đám hắc y nhân cảm thấy thân phận đổi lại.
“Nhận nhiệm vụ!” Giọng nói của Khưu Tiểu Ngư lạnh như băng, không có tình cảm.
Hệ thống nghe có chút run lẩy bẩy, cảm thấy giọng nói của Khưu Tiểu Ngư hiện giờ càng giống giọng nói của hệ thống.
Khưu Tiểu Ngư lập tức chữa trị vết thương trí mạng cho tất cả hắc y nhân, nhưng mà chỉ là như vậy, những vết thương da thịt nàng không động vào.
Đám hắc y nhân cảm nhận được vết thương trên người nhanh chóng chữa trị, trên mặt đều lộ ra biểu cảm sợ hãi.
Đối với bọn họ mà nói, chuyện này không phải chuyện vui sướиɠ gì, mà là chuyện vô cùng khủng bố.
Một người có năng lực như thế, sao có thể không khiến bọn họ sợ hãi.
“Rốt cuộc ngươi là quái vật…” Hắc y nhân dẫn đầu còn chưa nói xong, đã bị Khưu Tiểu Ngư đánh hôn mê.
Sau đó Khưu Tiểu Ngư lại xén 8 hắc y nhân đến hệ thống đều không tuyên bố khen thưởng nhiệm vụ mới dừng lại, nhìn rải rác đồ cộng lại phải mấy chục cân.
Sau đó chữa khỏi cho người ta, hoàn thành nhiệm vụ lần cuối.
Lấy dây thừng thô nhất trong không gian ra, trói toàn bộ tay chân của đám người này lại.
“Nếu còn sống thì tính các ngươi gặp may.” Ở trong núi rừng này, hơn nữa vừa rồi vì đánh nhau khắp nơi đều có mùi máu tươi, nàng tin không lâu sau sẽ hấp dẫn dã thú khác.
Khưu Tiểu Ngư rất muốn một đao đâm chết người, đáng tiếc trói buộc với hệ thống đáng chết kia.
Khưu Tiểu Ngư cột chắc đám người xong thì đuổi theo đội ngũ.
Không phát hiện sau khi nàng rời đi, một nam nhân mặc bạch y đi từ sau rừng cây ra.
Đi tới trước người hắc y nhân ngất xỉu, nhẹ nhàng điểm hai cái lên đầu hắc y nhân dẫn đầu.
“Ừm… Chủ nhân… Ách…” Đôi mắt của hắc y nhân dẫn đầu trợn to, trong mắt hiện lên không dám tin, giống như nghi ngờ vì sao chủ nhân muốn gϊếŧ hắn ta.
“Một chút việc nhỏ đều không làm xong, còn có mặt mũi còn sống.” Giọng nói của nam nhân lạnh như băng vô tình, cầm lấy trường kiếm rơi trên đất.
Vèo mấy cái, tất cả hắc y nhân đều bị cắt đứt cổ.
Bạch y nam nhân kia tò mò về Khưu Tiểu Ngư hơn, nếu nói Khưu Tiểu Ngư mềm lòng không gϊếŧ những người này, vậy vì sao nàng đánh bọn họ mang tính trả thù nhiều lần như vậy?
Hơn nữa hắn ta vẫn luôn ở phía sau nhìn, rõ ràng cũng cảm nhận được Khưu Tiểu Ngư sinh ra sát ý đối với đám hắc y nhân này, tuyệt đối không phải một nữ nhân nhà nông có thể có được, nhưng vào thời khắc cuối cùng lại từ bỏ.
Chẳng lẽ thực ra Khưu Tiểu Ngư tâm địa thiện lương, không đành lòng sát sinh?
Còn nữa, vậy mà Khưu Tiểu Ngư có loại sức mạnh thần bí khó lường này, có thể chỉ trong nháy mắ khiến người ta cải tử hoàn sinh, chuyện này đúng là kỳ lạ.
“Thật thú vị, đột nhiên không muốn gϊếŧ ngươi nữa.” Bạch y nam nhân cười khẽ nói.
Khưu Tiểu Ngư: Cải tử hoàn sinh? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi!
…
Khưu Tiểu Ngư không nghĩ tới mới đuổi theo đám thôn trưởng, mới phát hiện đám thôn trưởng lại xảy ra chuyện.
Khi Khưu Tiểu Ngư đuổi kịp, vừa vặn thấy đám thôn trưởng cứu Khưu Văn Vũ từ miệng một con sói ra.
Đây là một con sói cô đơn, đã bị thôn dân đánh chết, nhưng mà mấy thôn dân đều có vết thương nhẹ.
Những vết thương này không đủ để hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, kết quả Khưu Tiểu Ngư mới nghĩ như thế, thì nghe thấy giọng nói của hệ thống.
[Kiểm tra được có người bệnh, mong ký chủ mau chóng chữa trị, hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng một trăm hộp thuốc trị cảm bốn mùa, khen thưởng một phương thuốc ôn dịch, khen thưởng 50 cân khoai lang đỏ!]
Khưu Tiểu Ngư đang kiểm tra vết thương trên tay Khưu Văn Vũ dừng lại, có chút kinh ngạc, lần này khen thưởng của nhiệm vụ lên tới 50 cân.
Còn khen thưởng phương thuốc ôn dịch, Khưu Tiểu Ngư có loại dự cảm không tốt.
Lúc rước tuyên bố khen thưởng của nhiệm vụ bình thường đều là khen thưởng tùy ý, nhưng lần này giống như có tính mục đích.