Chương 22 - Ta Không Biết Ngươi Đang Nói Gì

Khưu Tiểu Ngư nhảy mấy cái nhảy tới bên cạnh Tiêu Mộc Trạch, trong khoảng cách 3 mét.

Tiêu Mộc Trạch đã chuẩn bị tốt, nhưng vẫn bị cảm giác vết thương trên người nhanh chóng khỏi hẳn làm cho kinh hãi.

Tiêu Mộc Trạch thừa nhận mình chạy về phía này, mục đích chính là muốn gặp Khưu Tiểu Ngư lần nữa.

Lần đó sau khi Khưu Tiểu Ngư rời đi, Tiêu Mộc Trạch đã phái người đi điều tra về nàng, phát hiện Khưu Tiểu Ngư đang ở trong đội ngũ nhỏ chạy nạn.

Cũng biết tuyến đường chạy nạn của bọn họ là phải xuyên qua hai ngọn núi, đi thẳng tới thành thị kế tiếp.

Xuyên qua như vậy đúng là đi nhanh hơn đường chính nhiều, nhưng vô cùng nguy hiểm, bởi vì trong rừng có đủ loại dã thú, đặc biệt là bầy sói.

Một khi gặp phải bầy sói, hai trăm người bọn họ có khả năng đều không thể trốn thoát.

Nhưng mà thấy được giá trị võ lực của Khưu Tiểu Ngư xong, Tiêu Mộc Trạch cảm thấy lựa chọn của bọn họ là chính xác.

Lần này chạy về phía này cũng là ôm tâm lý gặp may, nhỡ đâu thật sự gặp được Khưu Tiểu Ngư thì sao?

Nhưng mà lần này Tiêu Mộc Trạch không biết là ai phái sát thủ tới, dù sao hắn đắc tội quá nhiều người, không có khả năng nhớ rõ tất cả.

Miệng vết thương trên người Tiêu Mộc Trạch khép lại xong, sức chiến đấu lập tức tăng lên.

Khưu Tiểu Ngư chữa trị cho Tiêu Mộc Trạch xong không ở lại một giây, lập tức rời xa chiến trường.

Đám hắc y nhân vốn đã chuẩn bị tốt phải ra tay với Khưu Tiểu Ngư, nhưng không nghĩ rằng Khưu Tiểu Ngư còn chưa đợi bọn họ ra tay lại chạy.

“Những người này tự ngươi giải quyết đi, ta đi trước.”

Khưu Tiểu Ngư không muốn lãng phí thời gian, bởi vì lông cừu không xén được, nàng nên làm chuyện chính thì hơn.

Dù sao đám hắc y nhân làm đổ mì hộp của nàng nhất định sẽ bị Tiêu Mộc Trạch gϊếŧ chết toàn bộ, không cần tự mình ra tay báo thù cũng khá tốt.

Bên này Hoàng Quế Phân còn chưa tới sơn động, Khưu Tiểu Ngư đã tới sơn động trước, xách Khưu Đông ra ngoài.

Hôm nay nàng cần phải hỏi ra kết quả, làm việc phải đến nơi đến chốn.

Khưu Đông mơ mơ màng màng tỉnh lại, mới phát hiện mình đang di chuyển, không đợi hắn ta kịp phản ứng, đã bị Khưu Tiểu Ngư ném lên đất.

“Ngươi…”

Khưu Đông mới mở miệng nói một chữ, Khưu Tiểu Ngư đã ra tay đánh gãy toàn bộ xương sườn của hắn ta.

Khưu Đông: …

Khi Khưu Đông thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, sắp ngỏm củ tỏi.

[Kiểm tra được một người bệnh, mong ký chủ kịp thời chữa trị, hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng một hộp thuốc gia đình, khen thưởng nửa cân khoai lang đỏ!]

Khưu Tiểu Ngư: … Xem ra hệ thống này đã phế, đồ ăn càng ngày càng ít.

Có chút ít còn hơn không, vẫn nên nhận nhiệm vụ đi!

Chữa trị cho Khưu Đông xong, hắn ta đã hoài nghi nhân sinh.

“Bây giờ có thể nói ngươi lấy độc dược từ chỗ nào chưa, vì sao muốn gϊếŧ ta? Ngươi có thể không nói, đau đớn vừa rồi còn có thể làm 10 lần.” Khưu Tiểu Ngư vừa nói vừa xoay khớp xương cổ tay.

Tiếng ken két giống như bùa đòi mạng, Khưu Đông nghe trong lòng vô cùng sợ hãi.

“Rốt cuộc ngươi là quái vật gì? Ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng động vào ta.” Khưu Đông còn ở đó ra vẻ dữ tợn uy hϊếp Khưu Tiểu Ngư.

Khưu Tiểu Ngư bất đắc dĩ, bất đắc dĩ lại đánh người một trận.

Lần này Khưu Đông gian nan mở miệng: “Ta nói…”

Khưu Tiểu Ngư cũng không lập tức chữa trị cho Khưu Đông, mà đợi hệ thống tuyên bố nhiệm vụ.

[Kiểm tra được đã có người bệnh, mong ký chủ mau chóng chữa trị, hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng một tá thuốc hạ sốt, khen thưởng nửa cân đậu phộng!]

Đôi mắt Khưu Tiểu Ngư sáng lên, đậu phộng sao?

Nhớ rõ từ sau mạt thế, Khưu Tiểu Ngư chưa từng ăn đậu phộng, nghe nói mùi vị của đậu phộng rang không tệ lắm, đặc biệt là uống kèm với rượu, quả thực là tuyệt phối.

“Nhận nhiệm vụ!”

Khưu Đông lập tức cảm nhận được vết thương trên người lại khỏi, hắn ta thực sự sắp điên mất, không hiểu được vì sao lại như thế.

“Bây giờ có thể nói đi.” Nhanh nói cho xong, nàng tìm thời gian bảo Trương Tiểu Linh rang đậu phộng nếm thử một chút, đáng tiếc không có rượu.

Trong không gian của nàng không có đồ có thể ăn vào miệng, Khưu Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy xuyên qua tới đây khá tốt, không cần lo lắng đề phòng mỗi ngày bị zombie tấn công, còn có nhiều đồ ăn ngon như vậy, không cần lo lắng đói bụng.

“Ta… Ta không biết ngươi đang nói gì.” Rõ ràng người đã vô cùng sợ hãi, Khưu Đông vẫn còn mạnh miệng.