Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Gì Đẹp Bằng Ráng Lam Chiều

Chương 6: Tớ Sẽ Nâng Niu Sự Hồn Nhiên Của Đằng Ấy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lão Ngô gọi điện thoại nhờ cậu bạn “lệch pha” là Lữ Vệ Quốc đến giúp ông trực một buổi chiều, rồi dắt Giáo sư Trần đi ra ngoài.

Hai người đi ngay đến tiệm bán kem ở cổng trường mua hai ly kem (tất nhiên không phải là kem Haagen - Dazs hay DQ rồi). Đó chỉ là loại kem ly rẻ tiền mà thôi, chỉ có hai tệ một ly mà có cả vị sô-cô-la, dâu tây, xoài và cả vị khoai môn đặc biệt.

Cả hai đều đã trên dưới sáu mươi xuân, thân hình vẫn cường tráng, răng lợi vẫn tốt, chẳng bị cao huyết áp hay tiểu đường nên những thứ như thế này vẫn “tiêu thụ” tốt.

Lão Ngô chọn một ly kem sô-cô-la, rồi lại lấy một ly kem khoai môn cho Giáo sư Trần, trả tiền xong là kéo tay ông đi. Giáo sư Trần vừa ngậm miếng kem trong miệng vừa nghĩ: sao mà kem này rẻ thế! Ông là giáo viên được trường A đặc biệt mời về, nên đãi ngộ rất cao. Lại thêm ông chẳng hiểu gì về mấy thứ đồ ăn bình dân này, nên cảm thấy một ly kem lớn chỉ có hai tệ quả là đặc biệt.

Ông đang định hỏi lão Ngô sao mà kem lại rẻ thế, nhưng mới quay đầu sang đã thấy lão này nhăn nhó, oán thán:

Sao kem ngày càng ít thế nhỉ? Ngày xưa nhiều hơn thế này cơ mà.

Nói rồi lão tỉ mẩn dùng cái thìa nhỏ bằng gỗ mà nhà bán kem đưa cho để vét từng tý kem dính vào nắp ly đút vào miệng, sự tỉ mẩn này khác xa với cái kiểu tùy tiện ngày thường của lão.

Giáo sư Trần ngây ra nhìn lão, nghĩ bụng sao mà lão Ngô này “keo kiệt” thế, cái nắp ly kem có dính bao nhiêu đâu mà phải vét lấy mà ăn?

Ai dè sau khi vét hết nắp ly, lão Ngô còn thè lưỡi liếʍ lại một lần nữa...

Nhìn thấy cảnh nảy Giáo sư Trần đau lòng khôn tả: chắc ngày trước lão Ngô phải khổ lắm, thế nên mới tằn tiện như thế. Quả là khổ nhiều rồi nên thấy cái sung sướиɠ cũng đơn giản thôi.

Thế là trên đường xuất hiện cảnh một ông già ăn mặc xuề xòa, tỉ mẩn liếʍ nắp ly kem giống như đứa trẻ chưa được ăn kem bao giờ. Ngồi bên cạnh là một Giáo sư già ăn mặc chỉn chu, phong độ với nét mặt quan tâm, luôn miệng nhắc:

Lão Ngô chậm thôi, cẩn thận không lại dính vào râu đấy.

....

..........

................

Giáo sư Trần đang ăn kem bất giác thấy kem có vị khác, từ vị khoai môn biến thành vị sô-cô-la. Ông ngoảnh đầu nhìn lại, hóa ra là do lão Ngô dùng cái thìa đã múc kem sô-cô-la đút kem cho mình.

Lão Ngô hỏi:

Đằng ấy có thích kem sô-cô-la không?

Giáo sư Trần ngậm trong miệng hỗn hợp của kem sô-cô-la với kem khoai môn, nên cũng chẳng biết mùi vị kem sô-cô-la như thế nào, nhưng cũng gật đầu cho vừa lòng lão Ngô:

Ngon, ngon lắm.

Lão Ngô lại cười toe toét:

Thế đằng ấy ăn kem sô-cô-la của tớ, tớ ăn kem khoai môn của đằng ấy nhé.

Vừa nói vừa đổi kem của hai người, miệng lại lẩm bẩm:

Xem tớ có thông minh không nào? Thế này chẳng phải một người được ăn cả hai loại kem sao...

Giáo sư Trần nhìn vào ly kem sô-cô-la đã gần hết mà méo cả mặt.

Hai người đi qua một cửa tiệm mới mở, chủ tiệm ra sức rao:

Khai trương đại hạ giá, khai trương đại hạ giá đây! Đồng loạt giảm giá 20%. Ảnh Hàn Quốc ba tệ một tấm, mười tệ bốn tấm!

Nghe tiếng rao của chủ tiệm, lão Ngô “phanh” cái “kít”.

Giáo sư Trần hỏi:

Sao vậy? Đằng ấy cần mua cái gì à?

Mấy cái tiệm kiểu này thường là nơi vui chơi bình dân.

Lão Ngô không trả lời, chỉ cúi đầu nghĩ ngợi, rồi quay đầu lại nhìn cửa tiệm đó, rồi lại cúi đầu nghĩ ngợi, sau cùng lại ngước nhìn cửa tiệm... cứ như vậy đến mấy lần, cuối cùng hạ quyết tâm, ngước lên nhìn Giáo sư Trần và hỏi:

Đằng ấy... chụp hình Hàn Quốc bao giờ chưa?

Chưa. Tất nhiên là chưa rồi.

Lúc này lão Ngô mới nói dứt khoát:

Vậy chúng mình chụp đi!

Giáo sư Trần do dự nói:

Hả? Không được đâu, đây là trò của đám thanh niên, chúng mình già cả rồi mà...

Lão Ngô không thèm nhìn Giáo sư Trần, ném ly kem đã ăn hết vào sọt rác, đứng chống nạnh, mặt giận dỗi:

Phí công đằng ấy sống ở nước ngoài bao nhiêu năm mà tư tưởng còn bảo thủ thế!

Nói rồi ông khoát tay kích động:

Người già cũng có cái tự do của người già chứ! Có ai quy định người già không được chụp hình Hàn Quốc nào? Phải dũng cảm hưởng thụ những thứ mới mẻ chứ? Đằng ấy có biết không?Ai cũng cần phải giữ cho mình phong độ tốt nhất chứ, cớ gì cứ phải là thanh niên nào?

Giáo sư Trần vẫn rất do dự, sinh viên trong lớp ông cũng thường mang theo ảnh Hàn Quốc. Ông cũng từng thấy sinh viên chụp ảnh Hàn Quốc chung với bố mẹ... Nhưng mà hai ông lão sáu mươi tuổi mà đi chụp thì có phải là “sành điệu” quá không nhỉ?

Thấy Giáo sư Trần không đồng ý, lão Ngô liền chỉ vào những người đi đường vô tội, và cả người chủ tiệm, rồi xuống nước van lơn:

Đằng ấy nhìn đi. Đằng ấy nhìn vào thế hệ mới của nước nhà. Người ta đội nắng đứng đây mời gọi rát cổ bỏng họng như vậy. Sao đằng ấy không biết quan tâm đến một đóa hoa của tổ quốc mà mở hàng lấy may giúp người ta?

Cuối cùng lão Ngô cũng có lý do khiến Giáo sư Trần đầu hàng.

Lão Ngô kéo Giáo sư Trần vào tiệm chụp hình Hàn Quốc trước ánh mắt kinh ngạc của cô chủ tiệm.

Giáo sư Trần rụt rè nói:

Cô ơi, chụp cho chúng tôi một tấm...

Lão Ngô rút một lúc mười tệ đặt lên bàn, nói dõng dạc:

Cô mở hai máy, chúng tôi chụp bốn tấm nhé!

Cô chủ tiệm tuy cũng hơi sốc, những cũng không bỏ qua cơ hội kiếm tiền, nên vội cất mười tệ, rồi nhanh nhẹn đi mở hai máy và đưa cho hai ông một tập ảnh nền để hai ông thoải mái mà chọn.

Nhưng mà mấy cái hình này nhỏ quá, hai ông lão nhìn hoa cả mắt cũng chẳng chọn được, nên đành chụp theo cảnh máy tự động chọn.

Giáo sư Trần bị lão Ngô đẩy ra trước máy. Hai người bẽn lẽn nghe cô chủ tiệm chỉ cách tự chụp. Cả hai đều nhanh trí nên mới làm vài lần đã OK, cứ thế kéo rèm vào chụp.

Tuy lão Ngô rất thoải mái, những chụp đi chụp lại cũng chỉ chụp mỗi kiểu cười. Không cười nghiêng thì cười ngả, không trợn mắt lên cười thì cười tít mắt...

Còn Giáo sư Trần thì toàn thân cứng đơ. Ảnh của ông nhìn rất nghiêm nghị, phóng lên mấy lần thì có thể dùng làm ảnh thờ.

Cô chủ tiệm đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, liền để họ chụp lại. Cô dạy hai ông lão tạo mấy tư thế thịnh hành, như bĩu môi, giơ hai ngón tay hình chữ V, hay nghiêng đầu cười... Những tư thế vốn rất ngây thơ, đáng yêu đó, “qua tay” của hai ông thì trở nên rất quái dị, nhưng dù sao cũng thoải mái hơn chứ không cứng đơ đơ nữa.

Cuối cùng hai bức ảnh chụp chung đã hoàn tất, phối với khung hình lạ mắt quả là rất đáng yêu. Hai ông dường như đã tìm lại cảm giác tuổi thơ và chụp hình rất vui vẻ.

Đợi ảnh được in ra, hai ông liền cẩn thận bỏ vào ví, đây là kỷ niệm lần đầu “hẹn hò”, không thể để mất.

Khi hai ông đi rồi, cô chủ tiệm mới in tấm hình hai ông chụp chung, phóng lên mấy lần rồi đem dán ngoài của tiệm, lại còn viết dòng chữ rất to bên cạnh: “Tận hưởng sự ngây thơ, hãy quý lấy thời gian!” đó cũng là chiêu quảng cáo hay nhất của cửa tiệm này.

Tấm hình này bị những người có “dã tâm” nhìn thấy nên ngay hôm sau ở trường đã có tin đồn “Giáo sư Trần hẹn hò thân mật với lão Ngô”.

Nhưng dù sao đây cũng là tin đồn thôi mà.
« Chương TrướcChương Tiếp »