Cao Minh Viễn đi vào cửa, ánh mắt hàm xúc nhìn Lý Thiệu Huy rồi lại nhìn Lý Trạch Dương. Lý Trạch Dương mời anh ta ngồi xuống, điềm tĩnh nói: " Tôi mong anh nhìn rõ trắng đen, làm điều nên làm, đừng vì anh là người yêu của anh ta mà dung túng.""Nếu như đó là mong muốn của em."
Cao Minh Viễn đem toàn bộ kế hoạch của Lý Thiệu Huy phơi bày ra trước mặt đại hội đồng cổ đông, Lý Thiệu Huy không còn gì để chối cãi, nhưng anh ta không hoảng sợ như trước nữa. Anh ta cười.
" Hahahaha hay cho một màn kịch. Lý Trạch Dương, mày giỏi lắm. Tao thua rồi. Nhưng tao nói cho mày biết, mày hại mẹ tao, thì tao sẽ hại mẹ mày. Mày biết tại sao con mụ đó không đến được cuộc họp này không ? Hahaha tao đã sai người xử lý mụ ta rồi. Hahaha mày cũng sẽ phải đau khổ thôi."
Bầu không khí trở nên xôn xao, ân oán giữa hai anh em nhà này thật kinh khủng, đã tới mức chết người rồi. Họ hàng nhà Lý Gia có mặt ở đây, ai cũng khϊếp sợ nụ cười của Lý Thiệu Huy. Làm ra những chuyện tày đình như thế lại không chút ăn năn hối cải, từ bao giờ Lý gia lại có đứa hậu bối ác quỷ thế này ?
Lý Trạch Dương nhìn thẳng vào Lý Thiệu Huy, cười.
Lý Thiệu Huy lại phát điên lên: " Mẹ mày sắp chết rồi mà mày còn cười, quả nhiên là mày dám hi sinh mẹ vì tiền quyền, đúng là đồ con hoang, đồ súc sinh cũng không bằng."
Nhưng có thật sự như lời Lý Thiệu Huy nói không ?
Trợ lý của Lý Trạch Dương lập tức gọi Zalo cho mẹ của Lý Trạch Dương, người nhận lại là Leon của Lam Gia.
" Tôi đã bảo vệ mẹ cậu an toàn, đừng lo. Nhớ xử tận gốc nó đi đấy, người anh em."
Lý Thiệu Huy không còn hơi sức để cười nữa, cậu ta đã thua, thua thảm hại trong tay của Lý Trạch Dương. Cậu ta thở dài, đứng thẳng dậy rồi nói: "Mày được như nguyện ý rồi đấy."
Người của Lý Trạch Dương dẫn Lý Thiệu Huy đi giao nộp cho cảnh sát, lúc cậu ta đi ngang qua Cao Minh Viễn đã nói nhỏ với anh ta vài câu rồi mới đi.
Cuộc họp cổ đông cứ thế kết thúc.
Lý Trạch Dương ngồi trong phòng làm việc xoa xao trán, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, đúng lúc này Cao Minh Viễn đi vào.
Lý Trạch Dương: "Anh muốn hỏi gì hỏi đi ?"
Cao Minh Viễn: " Từ bao giờ thì biết ?"
Lý Trạch Dương: "Từ đầu."
Cao Minh Viễn xiết chặt nắm đấm: "Rõ ràng em biết rằng tôi đã thích em, nhưng em vẫn chọn lừa tôi. Ngày cuối cùng đó rõ ràng tôi đã hỏi em có thể về nhà với tôi không, tại sao vẫn chọn lừa tôi ? 3 tháng bên nhau không lẽ vẫn chưa đủ để chứng minh tình cảm của tôi dành cho em sao ?"
Lý Trạch Dương đứng dậy, đi về phía Cao Minh Viễn, khí thế đùng đùng: "Vậy anh thì sao ? Tôi thích anh 3 năm, anh vốn có thể nhìn tôi một chút, cho tôi cơ hội nói với anh rằng những lời anh hai nói không phải sự thật đâu. Nhưng anh đã làm gì ? Anh rõ ràng đã không còn yêu anh hai tôi, nhưng lại không dám buông bỏ. Tôi vì anh, luôn vì anh, nhưng tại sao anh lại không tin tôi ? Tôi vì anh mà mang danh kẻ thứ 3, bị sỉ nhục, bị người đời chửi rủa, tôi đã làm gì sai ? Tôi không có ba yêu thương, tại sao ngay cả anh cũng cật lực ghét tôi như thế ?"
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Một giọt...hai giọt...
Cao Minh Viễn khóc.
Anh khóc.
Anh hối hận, anh đau lắm.
Từng lời nói của Lý Trạch Dương như đâm vào tim anh.
Nhưng anh phải làm gì đây ?
Cao Minh Viễn tông cửa, bỏ chạy ra ngoài. Lý Trạch Dương quay đầu đi, đi được hai bước thì gục xuống khóc nức nở.
Ông trời rất công bằng, anh không tin tôi, tôi cũng không tin anh, chúng ta định sẵn là đã không duyên không nợ.