Chương 32: Đau mông

Chuyển ngữ:

Agehakun

Chỉnh sửa:

Andrea

“Hàn Dữ Tiếu, tôi cảm thấy, hay là chúng ta thương lượng lại đi?”

Thẩm Văn Hiên mặt tội nghiệp, lấy lòng nhìn Hàn Dữ Tiếu.

“Hử? Thương lượng cái gì?” Hàn Dữ Tiếu cúi đầu nhìn cậu, vẻ mặt có thể nói là cực kỳ dịu dàng…

“Đương nhiên là thương lượng cậu đổi ngày X tôi!” Thẩm Văn Hiên vì cúc hoa của mình mà mặt mũi cũng không cần.

Hiện tại hai người bọn họ đang nằm trong phòng ngủ của Hàn Dữ Tiếu, cậu trần chuồng như nhộng, nằm thẳng ngay đơ như con cá mắc cạn.

Mà Hàn Dữ Tiếu thì tách chân ra quỳ gối trên giường, thân trên cũng bóng loáng, lộ ra dáng người tuyệt đẹp và cơ bụng rắn chắc.

Lúc mới bắt đầu Thẩm Văn Hiên còn chưa ý thức được nguy hiểm, còn thèm thuồng sờ soạng hai phát, vừa sờ vừa đùa giỡn Hàn Dữ Tiếu, “Tiểu nương tử, năm nay bao nhiêu tuổi thế? Đã cưới gả gì chưa, chi bằng đi theo đại gia ta đi.”

Cậu vừa phát ra tiếng cười hèn mọn bỉ ổi, vừa sờ loạn toàn thân Hàn Dữ Tiếu.

Cặp mắt xinh đẹp quyến rũ kia của Hàn Dữ Tiếu nhẹ nhàng liếc cậu, khiến cậu giống như bị điện giật vậy, càng hăng hái hơn.

“Sờ nữa là sẽ xảy ra chuyện đấy.” Hàn Dữ Tiếu nhắc nhở cậu.

Thẩm Văn Hiên sợ mới là lạ, hai ngày trước Hàn Dữ Tiếu mới phổ cập tri thức an toàn về chuyện nam nam cho cậu, mắt thấy trong nhà cái gì cũng không có, cậu mới không tin Hàn Dữ Tiếu có thể làm gì cậu.

Cho nên lúc Hàn Dữ Tiếu ấn cậu xuống giường cởϊ qυầи áo, cậu còn cười hì hì, cho rằng vẫn là giúp nhau tự xử như trước kia.

Kết quả một giây sau, đã nhìn thấy Hàn Dữ Tiếu kéo ngăn tủ đầu giường, lấy hai thứ từ bên trong ra, rõ ràng là ba con sói và gel bôi trơn.

Mặc dù Thẩm Văn Hiên là một học tra, nhưng mà cậu cũng không ít lần rủ Chung Nịnh lén xem phim, hai thứ đồ này cậu vẫn có thể nhận ra.

Nụ cười của Thẩm Văn Hiên cứng lại rồi.

letthebutterfly.wordpress.comabsnajghj

“Cậu, cậu mua từ bao giờ đấy? Tại sao trong nhà lại có thể có cái này?” Thẩm Văn Hiên khùng mất, rõ ràng bọn họ dính lấy nhau 24/7 cơ mà, Hàn Dữ Tiếu mua được thứ này dưới mí mắt cậu như thế nào vậy.

Hàn Dữ Tiếu buồn cười nhìn cậu, “Có một thứ được gọi là mua qua mạng.”

Thẩm Văn Hiên muốn trốn đã không còn kịp rồi.

Hàn Dữ Tiếu cúi đầu hôn cậu, “Không đổi, hôm nay ngày lành tháng tốt, thích hợp kết hôn.”



Đây là chạng vạng tối mùa hè, nhưng rèm phòng ngủ lại kéo kín mít, trong phòng cũng không bật đèn, chỉ có chút ánh sáng le lói từ ngoài rèm chiếu vào, lại khiến cho bầu không khí trong phòng càng thêm mập mờ.

Thẩm Văn Hiên khó nhịn, gần như là đang nức nở, rên khẽ một tiếng.

“Hàn Dữ Tiếu.” Cậu run run đôi môi kêu tên Hàn Dữ Tiếu.

Cậu nằm trên giường, không một mảnh vải che thân, hai đùi lại được mở rộng ra, giữa hai chân có một người đang quỳ, đang ngậm lấy thằng nhỏ của cậu mà mân mê đùa nghịch.

Bờ môi của Hàn Dữ Tiếu rất mềm, trong miệng rất nóng, đầu lưỡi giống như một con rắn linh hoạt xẹt qua lỗ nhỏ trên đầu khí cụ của Thẩm Văn Hiên.

Thẩm Văn Hiên không kìm lòng được ưỡn eo lên, nôn nóng đỉnh đỉnh vào trong cổ họng Hàn Dữ Tiếu. Cậu tự tay túm lấy tóc của Hàn Dữ Tiếu, sợi tóc hơi cứng rắn chui ra từ kẽ hở ngón tay của cậu, Thẩm Văn Hiên có thể cảm giác được Hàn Dữ Tiếu nuốt lấy thằng nhỏ của cậu, bao bọc càng sâu.

Trán Thẩm Văn Hiên toát mồ hôi, cậu nhìn chằm chằm vào trần nhà, miệng mở rộng, cậu có thể cảm giác được Hàn Dữ Tiếu đang từ từ nhả ra, sau đó lại nuốt vào.

Thẩm Văn Hiên nằm trên giường bắn như một con cá mặn, bắp đùi đều hơi run rẩy.

letthebutterfly.wordpress.comabsnajci

Cậu xuất ở trong miệng của Hàn Dữ Tiếu, cũng xuất lên trên mặt của Hàn Dữ Tiếu.

Thẩm Văn Hiên hơi chột dạ nhìn gương mặt trắng nõn tuấn tú kia của Hàn Dữ Tiếu bị chất lỏng trắng đυ.c làm bẩn, thậm chí còn hơi dính lên lông mi của Hàn Dữ Tiếu, nhưng bản thân Hàn Dữ Tiếu lại không để ý chút nào. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Văn Hiên giống như con sói già gian ác, ngay dưới mí mắt Thẩm Văn Hiên, liếʍ sạch chất lỏng trắng đυ.c dính trên bờ môi.

Thẩm Văn Hiên xấu hổ cực kỳ, quả thực không dám nhìn thẳng.

Toàn thân cậu không còn khí lực, nhấc chân chọc chọc Hàn Dữ Tiếu, khàn giọng nói, “Cậu thật biếи ŧɦái.”

Hàn Dữ Tiếu nở nụ cười, cầm khăn tay lau sạch thứ trên mặt, cũng không phủ nhận lời vừa rồi.

Sau đó Thẩm Văn Hiên chỉ nghe thấy tiếng Hàn Dữ Tiếu cởi bỏ thắt lưng, cậu nghiêng đầu nhìn lại, cái thứ đã sớm cương lên của Hàn Dữ Tiếu bại lộ trong không khí, Thẩm Văn Hiên không nhịn được mà sợ hại.

Hàn Dữ Tiếu cầm ba con sói lên, xé vỏ, không tự mang mà nhét vào trong tay Thẩm Văn Hiên, “Đeo vào cho tôi.”

“Sao cậu lại không biết xấu hổ gì thế hả?” Thẩm Văn Hiên vẻ mặt như đưa đám.

Gì chứ trời, sắp xuất mã rồi còn bắt cậu đeo bao cho, làm cái địu gì vậy trời? Chúc mừng mình sắp được ** hay gì.

Nhưng mà cậu vừa được Hàn Dữ Tiếu hầu hạ đến sung sướиɠ sảng khoái, cũng không nên trở mặt, đành phải mặt không tình nguyện nhận lấy, đeo lên cho Hàn Dữ Tiếu.

Tay của cậu đυ.ng phải cây gậy chọc trời của Hàn Dữ Tiếu, lập tức ý thức tránh đi, quá nóng.

“Nhanh lên.” Hàn Dữ Tiếu thúc cậu, trong giọng nói mang theo ngọn lửa du͙© vọиɠ bị đè nén.

Đọc truyện tại letthebutterfly.wordpress.comabsnajci

Tay Thẩm Văn Hiên run run, vừa giúp Hàn Dữ Tiếu đeo vào.

Hàn Dữ Tiếu lại gần hôn Thẩm Văn Hiên, hắn khẽ cắn bờ môi Thẩm Văn Hiên, sau đó cho Thẩm Văn Hiên nằm sấp lên giường, nửa quỳ ưỡn mông về phía hắn.

Eo của Thẩm Văn Hiên rất nhỏ, nhưng bờ mông lại cực kỳ căng nẩy, bày ra tư thế xấu hổ như vậy, mông đầy đặn trắng như tuyết, tròn tròn như quả mật đào, mà bên trong cái rãnh hẹp kia, lại cất giấu tiểu huyệt hồng nhạt nhỏ nhắn.

Thẩm Văn Hiên sợ cực kỳ, mười ngón tay khẩn trương túm chặt lấy chăn.

Ngón tay dính gel bôi trơn của Hàn Dữ Tiếu lách vào trong, lành lạnh, còn hơi dính dính, cũng không tính là đau, nhưng Thẩm Văn Hiên lại sợ hãi rên một tiếng.

Hàn Dữ Tiếu cũng nhịn rất vất vả, của quý của hắn đã cương đến mức gần như sắp nổ tung, nhưng vẫn kiên nhẫn từ từ mở rộng tiểu huyệt hồng nhạt chưa từng được ai ghé thăm của Thẩm Văn Hiên, vừa chật lại vừa hẹp, Hàn Dữ Tiếu vừa mới đưa tay vào, bên trong đã khẩn trương kẹp lấy ngón tay của hắn, không ngừng co rút lại.

Giọt mồ hôi nóng hổi lăn dài theo trán Hàn Dữ Tiếu, nhỏ xuống rãnh eo của Thẩm Văn Hiên, eo của Thẩm Văn Hiên cũng theo đó mà run lên.

Hàn Dữ Tiếu cho ngón tay thứ hai vào, Thẩm Văn Hiên run còn lợi hại hơn.

“Hàn Dữ Tiếu, chúng ta, chúng ta đừng làm nữa.” Cậu khóc chít chít cầu xin Hàn Dữ Tiếu khoan dung.

Nhưng lần này Hàn Dữ Tiếu không mềm lòng, hắn đánh bốp một phát vào bờ mông múp míp trắng mịn của Thẩm Văn Hiên, thịt mông lúc la lúc lắc.

“Không được.”

letthebutterfly.wordpress.com

Hàn Dữ Tiếu lại cho ngón tay thứ ba vào, cẩn thận chuyển động, khuếch trương, để Thẩm Văn Hiên thích ứng nhanh hơn.

Nhưng Thẩm Văn Hiên lại không chịu, dùng cả tay lẫn chân bò lên phía trước, thậm chí cậu còn khờ dại muốn lật xuống giường.

Hàn Dữ Tiếu lập tức đè mắt cá chân của cậu xuống, giữ chặt, kéo cậu trở lại.

Ba ngón tay của Hàn Dữ Tiếu đã lui ra ngoài toàn bộ, cửa huyệt của Thẩm Văn Hiên đã được khuếch trương xong, cúc hoa non nớt hồng nhạt, lây dính chất lỏng trong suốt nhớp nháp chảy ra, hơi khép mở, sắc tình không nói lên lời.

“Không đau đâu.” Hàn Dữ Tiếu “cực kỳ” chân thành dụ dỗ Thẩm Văn Hiên.

Thẩm Văn Hiên không tin hắn, chửi ầm lên mắng hắn là một tên lừa đảo.

Nhưng rất nhanh sau đó cậu lại nói không ra lời.

Hàn Dữ Tiếu từ từ đỡ khí cụ của mình, lách vào từng chút một.

Hắn ôm eo Thẩm Văn Hiên, áp sát vào Thẩm Văn Hiên, cơ thể hai người mồ hôi nhễ nhại, hai tai đỏ bừng. Hắn ngậm lấy vành tai Thẩm Văn Hiên, tỉ mỉ hôn cậu, trên mặt Thẩm Văn Hiên đều là nước mắt, kêu cũng không kêu nổi.

Hàn Dữ Tiếu đợi Thẩm Văn Hiên thích ứng một lát, lập tức giữ chặt lấy eo của Thẩm Văn Hiên, nhanh chóng nhét vào toàn bộ.

Thẩm Văn Hiên khóc thút thít tựa như một con mèo nhỏ bị bắt nạt tàn nhẫn, cậu không biết đây là do đau đớn hay là do sung sướиɠ, Hàn Dữ Tiếu áp sát vào cậu, cậu có thể nghe thấy tiếng giường kêu kẽo kẹt, cũng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng ô tô và tạp âm ngoài cửa sổ, cậu còn có thể cảm giác được thứ kia của Hàn Dữ Tiếu đang ở trong thân thể của mình.

Hàn Dữ Tiếu đè cậu làm một lát, lại ra khỏi thân thể của cậu, nơi giao thoa của hai người thậm chí còn phát ra mấy tiếng nhóp nhép, cúc hoa của Thẩm Văn Hiên rụt lại do trống rỗng.

Nhưng cậu lại nhanh chóng bị Hàn Dữ Tiếu lật lên, hai người mặt đối mặt, Hàn Dữ Tiếu cúi người, lại tiến vào.

“Cậu con mẹ nó.” Thẩm Văn Hiên muốn mắng hắn, lại bị Hàn Dữ Tiếu chặn miệng, đầu lưỡi hai người dây dưa quấn quýt, gặm cắn bờ môi của nhau.

Thẩm Văn Hiên nắm chặt bả vai của Hàn Dữ Tiếu, dùng sức quá mức, để lại một vệt hằn màu đỏ.

Hàn Dữ Tiếu lại hôn hôn tai của cậu, Thẩm Văn Hiên mơ mơ màng màng nghe thấy Hàn Dữ Tiếu ghé vào tai cậu nói yêu cậu.

Thẩm Văn Hiên muốn đáp “tôi cũng yêu cậu”, nhưng bị cậu giày vò như vậy, tôi sợ là tuổi còn trẻ mà thắt lưng đã yếu luôn rồi.