Chương 17: Gậy tiên nữ* và tỏ tình

Chuyển ngữ:

Agehakun

Chỉnh sửa:

Andrea

(*) Một loại pháo hoa cầm tay, lúc cháy chậm phát ra ngọn lửa có màu, tia lửa và các hiệu ứng khác trông giống như đũa phép của tiên nữ nên được gọi là “gậy tiên nữ”.

Căn nhà nhỏ kia của Hàn Dữ Tiếu quả thật rất vắng vẻ, nhưng trong sân có một ao nhỏ giản dị thô sơ, bên trong trồng đầy hoa súng, mùa hè sắp tới rồi, hoa súng cũng sắp nở, đã lộ ra nụ hoa còn e ấp trên mặt nước.

Thẩm Văn Hiên tò mò đi dạo quanh sân, chỗ sườn rán ăn hồi trưa làm cái bụng nhỏ của cậu căng tròn, nên đây cũng coi như là đi tiêu thực, cậu phát hiện trên bức tường trắng của căn nhà nhỏ còn có mấy bức tranh mà Hàn Dữ Tiếu tô tô vẽ vẽ khi còn bé, từ đề toán đến bài văn đều có, dãi gió dầm mưa nên đã có phần mờ nhạt, nhưng Thẩm Văn Hiên vẫn nhìn đến thích thú.

Cậu còn nhìn thấy ảnh chụp Hàn Dữ Tiếu khi còn bé ở trong phòng, đứng trước một khung cảnh nào đó, từ bé mặt hắn đã không có biểu tình gì rồi, nhưng lại trông cực kỳ đáng yêu, mặc một cái áo khoác màu vàng nhạt, như một con vịt nhỏ.

Thẩm Văn Hiên phì cười rất lâu, Hàn Dữ Tiếu hỏi cậu cười gì, cậu lại không nói, sợ bị đánh.

Hàn Dữ Tiếu cũng lười để ý đến cậu, hiện tại đã là chạng vạng tối rồi, sắc trời chuyển dần sang đen, hắn chặt hai cây tre để làm ghế nằm, lau sạch sẽ, nằm hóng mát cùng với Thẩm Văn Hiên, trên bàn còn đặt hoa quả đã rửa sạch, trông cực kỳ giống hai người già đang dưỡng lão với nhau.

Nửa tiếng sau, bầu trời hoàn toàn chuyển đen. Thẩm Văn Hiên bật dậy khỏi ghế nằm, kéo Hàn Dữ Tiếu muốn đi chơi bắn pháo hoa.

Ánh mắt của Hàn Dữ Tiếu xoay chuyển xung quanh gương mặt tươi cười vui vẻ của Thẩm Văn Hiên, từ từ đi vào phòng trong, lấy pháo hoa ra.

Hắn không mua pháo hoa cỡ lớn, đều là dạng pháo hoa có thể cầm trong tay quơ đùa giống như “gậy tiên nữ” từng chơi lúc bé, cũng có loại pháo hoa dạng dây rủ xuống. Thật ra hắn còn mua thêm con quay pháo hoa có thể xoay vòng trên mặt đất, nhưng ngẫm lại cái tính thích vui chơi mọi nơi của Thẩm Văn Hiên, cuối cùng hắn cũng không lấy ra.

Cũng may Thẩm Văn Hiên rất dễ thỏa mãn, cầm lấy pháo hoa dây nho nhỏ đã chơi rất vui vẻ rồi.

Thật ra cậu cũng không thích trò chơi kiểu này cho lắm, chỉ là khi còn bé không được chơi thử, chỉ có thể nằm nhoài trên cửa sổ thèm thuồng nhìn người khác chơi, khi đó cậu còn quá nhỏ, lại toàn bị bắt ở trong nhà không thể đi đâu, chỉ có Chung Nịnh ưa thích yên tĩnh, ngồi ở bên cạnh cậu, bộ dạng ông cụ non đọc truyện cổ tích cho cậu.

Nhưng mà thiên phú học tra của Thẩm Văn Hiên đã thể hiện ra từ nhỏ rồi, Chung Nịnh đọc chưa đến mười phút cậu đã gật gà gật gù, khiến Chung Nịnh tức đến mức phải leo lên giường véo má cậu.

Thẩm Văn Hiên vừa nhớ lại ngày xưa, vừa nở nụ cười, trong khoảng sân đen sì, chỉ có đống pháo hoa trước mặt bọn họ là sáng, cậu cầm lấy cái kia pháo hoa dây đi đến gần Hàn Dữ Tiếu, hù dọa hắn, nhưng thật ra lại chỉ hù trong khoảng cách an toàn.

Mặt của Hàn Dữ Tiếu trong đêm tối, trông cực kỳ trầm tĩnh, Thẩm Văn Hiên nghiêng đầu nhìn Hàn Dữ Tiếu một lát, ánh sáng từ pháo hoa hắt vào trong mắt Hàn Dữ Tiếu, giống như những ngôi sao rơi xuống hồ nước sâu thẳm.

Hàn Dữ Tiếu không nhìn pháo hoa đang cháy ở trong tay, mà chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.

Thẩm Văn Hiên đột nhiên cảm thấy tim đập có chút nhanh, thình thịch thình thịch, ếch xanh nhỏ đang nhảy disco ở trong tim cậu, còn om sòm không ngừng.

“Hàn Dữ Tiếu, cậu có thể…”

Thẩm Văn Hiên nói được nửa, lại dừng lại, thật ra cậu muốn nói – “cậu có thể mãi mãi như vậy được không”. Nhưng mà mới nói ra mấy chữ, lại cảm thấy không có ý nghĩa.

“Lúc nhỏ, Chung Nịnh lừa tôi, lừa tôi rằng gậy tiên nữ có thể cầu nguyện, mẹ tiên nữ sẽ giúp tôi thực hiện.” Thẩm Văn Hiên cảm thấy khi đó mình có chút ngốc, nhưng cậu nhìn Hàn Dữ Tiếu, Hàn Dữ Tiếu không cười với cậu, chỉ lẳng lặng nghe cậu nói, “Giao thừa nhiều năm sau đó, thật vất vả mới kiếm được một cây gậy tiên nữ. Chính là lần đó tôi cầu nguyện nói tôi muốn phim hoạt hình chiếu xong nhanh một chút, ba mẹ mang tôi đi ăn món hamburger mới ra. Cậu đoán sau đó thế nào?”

“Thế nào?” Hàn Dữ Tiếu mơ hồ đoán được kết cục.

“Đợi tôi nghỉ đông xong, sản phẩm mới là hamburger phổ biến. Phim hoạt hình chiếu được một nửa thì công ty phá sản, ngưng phát sóng rồi.” Đến nay Thẩm Văn Hiên nhớ lại, đều là lặng lẽ rơi lệ. Trái tim bé nhỏ ngây thơ hồn nhiên kia của cậu Viên cứ bị thương như vậy. Sau đó cậu ôm Chung Nịnh gào khóc, Chung Nịnh không có cách nào cả, đành phải mang truyện manga quý giá của mình sang cho cậu đọc để an ủi cậu.

Hàn Dữ Tiếu không nhịn được xoa xoa mái tóc mềm mại của Thẩm Văn Hiên. Có đôi khi hắn cũng thấy khá là tiếc nuối vì không được nhìn thấy Thẩm Văn Hiên lúc nhỏ, nhất định là bập bẹ ỏn ẻn như trẻ con chưa dứt sữa, lại vừa hoạt bát hiếu động như Husky.

“A, cháy hết rồi.” Cây pháo trong tay Thẩm Văn Hiên đã đốt xong rồi, nhưng mà còn có một đống khác. Cậu chọn chọn lựa lựa, như một chú sóc con đang đồn lương thực để qua mùa đông, cầm lấy một cái lên nhìn rồi lại thả xuống.

Hàn Dữ Tiếu theo dõi cần cổ thon dài trắng nõn lộ ra bên ngoài của cậu, còn có cổ chân cũng thon gầy như vậy, hạt châu xanh biếc rủ xuống mắt cá chân. Thẩm Văn Hiên từng nghịch hạt châu này trên tay của hắn, hắn liền đưa cho Thẩm Văn Hiên đeo luôn, nói là vật bảo vệ bình an mà người nhà cầu, nhưng nguyên nhân sâu xa hơn thì lại không thể nói rõ.

Hàn Dữ Tiếu đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay, tám giờ tối.

Suy nghĩ không bằng hành động.

“Thẩm Văn Hiên, quay lại.” Giọng nói của Hàn Dữ Tiếu vang lên trong khoảng sân u ám.

Thẩm Văn Hiên vừa đốt thêm một cái pháo hoa, tia lửa sáng ngời tung tóe, chiếu sáng xung quanh bọn họ.

Thẩm Văn Hiên mơ màng quay lại.

Sau đó cậu đã nhận được, nụ hôn thứ hai trong cuộc đời này.

Và lần này vẫn là cùng một người.

Hàn Dữ Tiếu lại hôn cậu.

Tại khoảng sân nhỏ chỉ có hai người bọn họ, hoa súng âm thầm nở rộ, trong không khí có hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của mùa hè sắp tới, ánh sáng từ pháo hoa khiến mặt của hai người đều cực kỳ rõ ràng.

Ảnh ngược trong ánh mắt của Hàn Dữ Tiếu, lần này không phải là pháo hoa nữa.

Là gương mặt kinh ngạc của Thẩm Văn Hiên.

Hắn cầm lấy que pháo hoa trong tay Thẩm Văn Hiên, ném ra xa, que pháo kia phát sáng trong một lát, hoàn toàn dập tắt.

Khoảng sân lâm vào một mảnh lờ mờ, chỉ có ánh trăng ảm đạm, yếu ớt chiếu rọi.

Thẩm Văn Hiên bị Hàn Dữ Tiếu dồn vào tường, bờ vai đơn bạc của cậu đập vào vách tường, bị cọ xát hơi đau, nhưng cậu không chú ý tới, đầu lưỡi của Hàn Dữ Tiếu lại đưa vào trong miệng cậu, liều mạng công thành đoạt đất, ngậm lấy đầu lưỡi của cậu mυ"ŧ qua mυ"ŧ lại. Cậu bị Hàn Dữ Tiếu hôn đến không thở nổi, miệng hơi hé ra, Hàn Dữ Tiếu lập tức lách vào thêm nữa.

Cảm giác choáng váng lại tới nữa, cậu biến thành con thuyền trên sông lớn, sóng đánh tới, toàn bộ thân mình lung la lung lay, khó có thể tỉnh táo.

Còn nguy hiểm và quá đáng hơn cả lần trước, cậu cảm giác được cái nơi nào đó trên người Hàn Dữ Tiếu, đã bắt đầu chĩa vào cậu, cậu khó chịu giật giật, mềm nhẹ tựa như mèo con bị bắt nạt hung ác, khẽ rên một tiếng.

Hàn Dữ Tiếu bị tiếng rên này của cậu trêu chọc, tay cũng dùng chút lực, ôm cả người cậu vào trong ngực. Hắn có thể cảm giác được Thẩm Văn Hiên đang luống cuống, không biết từ chối như thế nào, bờ môi mềm mại hé mở, eo cũng mềm, đôi mắt trong đêm tối vương hơi nước, vừa lo lắng lại vừa bối rối, nhưng lại chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Hàn Dữ Tiếu cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức muốn nổ tung.

Hắn nhìn đôi mắt của Thẩm Văn Hiên, có chút mờ mịt, kinh hoảng, nhưng cuối cùng lại chỉ có thuận theo đối với hắn.

Hắn cắn cắn bờ môi của Thẩm Văn Hiên, không dùng quá nhiều sức, mà chỉ nhẹ nhàng, hắn đang chờ đợi, hắn cho Thẩm Văn Hiên một cơ hội, chờ Thẩm Văn Hiên kiên định, dùng sức đẩy hắn ra.

Đây là cơ hội cuối cùng mà hắn cho Thẩm Văn Hiên.

Nhưng hai tay của Thẩm Văn Hiên lại giống như hai miếng thạch, vô lực tựa vào tường, hình như cậu có hít mũi một cái, dáng vẻ có phần tủi thân, thế nhưng khi Hàn Dữ Tiếu cắn môi của cậu, cắn đầu lưỡi của cậu, ngoại trừ lùi bước ra thì cậu cũng không có những hành động khác.

Thẩm Văn Hiên vẫn còn dung túng hắn, sự thật này chui thẳng vào đại não của Hàn Dữ Tiếu.

Hắn như bị phân thành hai người, một người thương tiếc Thẩm Văn Hiên đủ đường, tính mạng cũng có thể cho cậu, người kia thì lại lãnh khốc vô tình, tính toán muốn làm đến bước cuối cùng, bức ép Thẩm Văn Hiên sụp đổ, bức cậu không thể không nhìn thẳng vào tình cảm của Hàn Dữ Tiếu.

Hàn Dữ Tiếu buông lỏng bờ môi của Thẩm Văn Hiên ra, nhẹ nhàng hôn lên cổ Thẩm Văn Hiên một chút, sau đó mượn cảnh đêm, nhìn thật sâu vào hai mắt của cậu, từ từ nửa quỳ xuống đất.

Thẩm Văn Hiên đột nhiên hít được không khí mới mẻ, thở ra hít vào hai phát thật sâu, nhưng não bộ của cậu vẫn tỉnh tỉnh mê mê, mỗi lần Hàn Dữ Tiếu hôn cậu, não của của cậu liền loạn thành bột nhão.

Cậu vừa định đứng thẳng người, lại phát hiện Hàn Dữ Tiếu đang nửa quỳ, sau đó chính là tiếng khóa quần của cậu bị kéo xuống, trong khoảng sân tối tăm nghe thấy vô cùng rõ ràng.

Hôm nay cậu mặc sịp màu xanh da trời, mặt trên là con vịt vàng nho nhỏ, thẩm mỹ cực kỳ con mẹ nó tồi, hiện giờ con vịt vàng bị lôi ra khỏi bộ ấm chén của cậu, ngoắc ở dưới háng.

Cậu không dám tin, hít một hơi khí lạnh, nhưng cuối cùng vẫn không phát ra được tiếng gì, trơ mắt nhìn Hàn Dữ Tiếu. Hàn Dữ Tiếu đẹp trai nhưng lại lạnh lùng, Hàn Dữ Tiếu luôn cao lãnh kiệm lời, quỳ gối trước người cậu.

Làm cái chuyện mà cậu nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cậu không nhịn được “a” lên một tiếng, lại liều mạng ngậm miệng.

Đó là một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô, ánh trăng sáng rọi, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ve kêu, bóng hoa súng phản chiếu trên mặt nước ao nhỏ, mà trên mặt đất đều là pháo hoa đã đốt gần hết.

Ban đầu Thẩm Văn Hiên còn cắn chặt môi, ánh mắt của cậu và bờ môi đều rất đỏ, rõ ràng cậu mới là người được phục vụ, nhưng lại thảm thiết giống như đang bị ức hϊếp, nước mắt tí tách, chảy xuống miệng cậu.

Thật mặn, còn hơi lạnh nữa.

Cậu nhanh chóng không nhịn được phát ra tiếng kêu, khó có thể kiềm chế, nửa khóc nửa kêu, hàm hàm hồ hồ, đáng thương kêu tên của Hàn Dữ Tiếu.

Cậu muốn xin Hàn Dữ Tiếu dừng lại, lại muốn xin Hàn Dữ Tiếu cho cậu thêm nữa, cả thân thể như CloseUp lửa băng, chỉ có thể khóc lớn, cực kỳ không có tiền đồ, vừa khóc nhưng lại vừa khó nhịn mà thở dốc.

Hàn Dữ Tiếu cầm tay cậu, hai người đan xen mười ngón tay, hắn hung hăng nắm chặt Thẩm Văn Hiên.

Hàn Dữ Tiếu ngẩng đầu nhìn vào mắt của Thẩm Văn Hiên, Thẩm Văn Hiên cũng đang cúi đầu nhìn hắn.

Thẩm Văn Hiên nhìn thấy rõ ràng, dưới ánh trăng, con mắt của Hàn Dữ Tiếu mang theo vẻ bình tĩnh và du͙© vọиɠ tựa như dã thú.

Hàn Dữ Tiếu cũng nhìn thấy nước mắt của Thẩm Văn Hiên. Hắn nghĩ, cũng không sai lệch lắm.

Rốt cuộc thì, cũng không làm anh em được nữa rồi.

Lúc Thẩm Văn Hiên được buông tha, toàn bộ cơ thể đều như bại liệt, mùa hè nóng bức còn chưa tới nhưng cậu đã mướt mát mồ hôi, áo sơ mi mỏng manh ướt đẫm, tóc cũng bị mồ hôi thấm ướt, ẩm ướt dính chặt vào mặt.

Cậu được Hàn Dữ Tiếu đỡ, tay mềm chân nhũn ngã vào trong ngực của Hàn Dữ Tiếu.

Hàn Dữ Tiếu không chút để ý lau thứ gì đó mà Thẩm Văn Hiên để lại ở trên mặt hắn, Thẩm Văn Hiên thấy được vết tích, xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Gió nhẹ thổi qua, Hàn Dữ Tiếu sợ cậu lạnh, ôm chặt cậu vào trong ngực, giúp cậu mặc lại quần.

“Thẩm Văn Hiên.” Hàn Dữ Tiếu cúi đầu hôn lên trán của Thẩm Văn Hiên, một nụ hôn cực kỳ ôn nhu.

“Cậu không nên coi tôi là bạn, là anh em.”

“Tôi không tốt như cậu nghĩ đâu. Tôi không chịu đựng nổi.”

Hắn dừng một chút, thời tiết ban đêm hơi lạnh, hoa súng nửa nở, pháo hoa cũng đã bắn rồi, đây là khúc nhạc dạo của ngày hè.

“Tôi thích cậu.” Hắn nghiêm túc nói với Thẩm Văn Hiên.

Nước mắt trên mặt Thẩm Văn Hiên còn chưa khô, cậu không rõ tâm trạng của mình bây giờ, xấu hổ, hỗn loạn, còn có chút tức giận, nhưng l*иg ngực của cậu, lại yếu mềm.

Cậu nghĩ Chung Nịnh quả nhiên đã lừa cậu, ước nguyện đối với gậy tiên nữ, chẳng bao giờ trở thành sự thật cả.Tác giả có lời muốn nói:

Tôi chỉ đùa chút thôi, tiểu Hàn sẽ không nhảy sông tự vẫn thật đâu, mùa hè cũng không thể nhảy sông loạn, sẽ khiến chú cảnh sát khó khăn hơn…

Editor: Đôi này tiến triển nhanh hơn với cả cũng bạo hơn đôi bên “Em có thể bao nuôi anh không” nè =))