Chương 3

12

Tôi đã lề mề tắm trong nửa giờ, gội rồi sấy khô tóc. Một giờ trôi qua trong nháy mắt.

"Tại sao cậu vẫn còn ở đây?"

Tôi từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Chu Điều đang ngồi thẳng tắp trên sô pha xem TV, tăm cắm hoa quả! Thật khó chịu!

"Ồ, dì nói tối nay đi đánh bài, để tớ lo cho cậu."

Cậu ấy điềm nhiên trả lời rồi quay vào phòng tắm rửa (trong phòng có phòng tắm mà!).

Được rồi, tôi có thể chấp nhận, dù sao cũng không phải lần một lần hai.

Vì vậy, tôi nằm trên ghế sofa và bắt đầu chơi trò chơi.

Tôi chỉ có thể trừ 6 cho cơ chế vua,*

*liên quan đến game thì tớ không biết

Từng người một, những người đồng đội tuyệt vời đã quỳ xuống năm lần liên tiếp trước khi Chu Điều bước ra.

Tôi kìm lại ý định ném điện thoại đi, bật TV, bỏ tư thế nằm dài ra và lặng lẽ xem BoBoiBoy 2.

[Bạn học Lâm, ngày mai cậu có thể dạy tiếng Anh cho tớ không?]

Với một tiếng tinh tinh, đó là tin nhắn từ Trần Dịch Hàm.

Ơ, đây không phải là người đứng đầu trường sao?

Hóa ra tôi là người đứng top 1 về môn tiếng Anh trong trường. Hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha Tự hào không thể giải thích được.

[Được chứ.]

[Cảm ơn!]

Rắc, Chu Điều mở cửa ra, tôi theo phản xạ liếc nhìn, cơ bụng tám múi! Những đường nét rõ ràng, những giọt nước vẫn chầm chậm chảy dọc theo rãnh...

Tôi đã phát điên vì nó.

Mãi cho đến khi một chất lỏng ấm nóng chảy ra, tôi mới biết mình đã chảy m/áu mũi khi nhìn Chu Điều!

Cậu vội lấy giấy bịt mũi tôi, hốt hoảng tiến lại gần. Cậu ấy cau mày và vỗ nhẹ vào gáy tôi. Tôi ngước lên, sao cậu ấy còn chưa mặc áo vào!

Cảm giác ấm áp lại xộc vào mũi, tôi vội nói:

"Mau mặc áo vào đi!"

Sau đó chạy về phòng, vào nhà vệ sinh giải quyết, vỗ nước lạnh lên mặt, đỡ nhiều rồi.

Chu Điều chết tiệt, không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao! Bây giờ không còn là trẻ con nữa rồi!

Sau khi bình tĩnh lại trong phòng ngủ gần mười phút, tôi mở cửa và đi đến phòng khách.

Này, chàng trai tốt, cậu đang ăn tôm càng sau lưng tôi đó à.

Chu Điều mặc bộ đồ ngủ, đang cẩn thận ngồi trên sô pha bóc vỏ tôm, cậu ấy còn chuyển bộ phim "Boboiboy 2" yêu thích của tôi thành "Trung Hoa Dân Quốc" yêu thích của cậu ấy.

Tôi bước đến ngồi xuống và ném cho cậu một cái nhìn cay đắng.

Thật trùng hợp, tôi bắt gặp ánh mắt của cậu ấy, cậy ấy đang cười với tôi bằng đôi mắt kia!

Rồi cậu ấy đẩy những con tôm đã bóc vỏ đến trước mặt tôi, không sao, cậu ấy có lý, con người tôi rất rộng lượng nên lần này tạm tha cho cậu ấy.

13

Ngày tôi và Chu Điều trở lại trường, chúc mừng tôi đã xuất hiện trên diễn đàn của trường!!

Bởi vì tôi sơ ý bị ngã, sau đó Chu Điều đã tốt bụng đỡ tôi, thật trùng hợp, Trần Dịch Hàm cũng ở bên cạnh tôi, không những vậy Trần Dịch Hàm cũng rất tốt bụng.

[Hai nam thần trường THPT số 1 bao vây một cô gái!]

[Tranh chấp giữa Chu và Trần bắt đầu!]

Bạn hỏi tôi tại sao học sinh trung học lại có điện thoại di động đó hà?

Tin đồn lan truyền quá nhanh, đến nỗi tôi còn chưa kịp đưa điện thoại di động ra xem,đã có một nhóm người chặn ở cửa lớp học của chúng tôi để hóng hớt.

Thế trận này……

Chuông leng keng, tiết học cuối cùng cũng kết thúc, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy rằng một tiết học có thể diễn ra nhanh như vậy, cảm giác giờ học vừa bắt đầu đã kết thúc.

Lần này, không chỉ học sinh các lớp khác chặn cửa lớp, mà ngay cả bạn học lớp tôi cũng vây quanh chỗ ngồi của tôi.

"Tớ không có quan hệ gì với hai người họ cả!"

"Tớ thực sự bị ngã nên họ cố giữ lấy tớ lại thôi!"

Nghe tiếng ồ~ của họ, tôi biết mình không thể giải thích rõ ràng.

Chu Điều sốt ruột đá vào ghế của tôi.

"Cho tớ ra ngoài."

Tôi quên nói Chu Điều là bạn cùng bàn của tôi, Trần Dịch Hàm là ngồi phía sau Chu Điều.

Giọng điệu của Chu Điều rất hung dữ, mọi người xung quanh đều biết điề giải tán, tôi cũng có chút sợ hãi.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt cậu ấy như vậy, khinh thường và muốn ăn đòn.

"Này, đi với tôi."

Cậu ấy quay đầu lại và nói với Trần Dịch Hàm.

...

Một phút trước khi lớp học bắt đầu, họ vội vàng quay lại, những người bên ngoài lớp học đã giải tán.

"Cậu vừa làm gì thế?"

Tôi hỏi cậu ấy, vì đi lâu như vậy mới quay lại.

"Vào nhà vệ sinh."

"Không có gì."

Hai giọng nói vang lên cùng một lúc.

Tôi cong môi, biết chuyện không đơn giản như vậy nên không tiếp tục hỏi nữa.

14

Trong kỳ thi tháng thứ hai, Chu Điều đã giành được vị trí thứ nhất và Trần Dịch Hàm đứng thứ hai, cách nhau hai điểm.

Dưới sự dạy dỗ đầy đe dọa của Chu Điều, tôi đã lọt vào top 100 của trường.

"Tại sao cậu ngốc thế?"

Chu Điều nhìn vào bảng điểm của tôi và bất lực gõ vào trán tôi.

"Tớ cảm thấy rất hài lòng rồi."

Tôi tránh móng vuốt của cậu ấy và nhìn chằm chằm vào bảng điểm, nó khá tốt mà.

"Tớ không muốn cậu cảm thấy, tớ muốn cậu thấy."

Tôi:……

Không cần!!!

"Điều Điều, cảm ơn cháu nhé! Nạp Nạp từ bây giờ sẽ phụ thuộc vào cháu!"

Có thể thấy rằng mẹ tôi rất hạnh phúc, nhưng tôi có cần dựa vào cậu ấy không?

Tôi là Lâm Nạp!

"Tôi muốn kiểm soát cuộc sống của chính mình!"

Tôi kháng nghị, ánh mắt Chu Điều như đang nhìn một đứa ngốc.

Cuộc biểu tình không thành công, nhưng bố tôi đã thưởng cho tôi 10.000 nhân dân tệ vì tôi lọt vào top 100. Tôi đã bị thuyết phục rồi.

Chúng tôi đã phân tích bài kiểm tra tháng đến tận mười giờ.

"Ngủ ngon, Lâm Nạp."

"Được, được, cậu mau đi ngủ đi!"

Tôi đẩy cậu ấy về phòng và nhân tiện đóng cửa lại cho cậu ấy.

"Mệnh của cậu, tớ nắm trong tay."

Anh nói rất nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe thấy.

15

Cuối cùng tôi cũng biết tại sao cậu ấy nói cuộc sống của tôi là tùy thuộc vào cậu ấy, mẹ kiếp, tình yêu của tôi đã bị cậu ấy bóp chết!

Gần đây tôi có yêu qua mạng, đối phương cao 188, đẹp trai và có cơ bụng 8 múi.

Hôm tôi và anh ấy gặp mặt, Chu Điều đã ngồi ở gần đó.

Ồ, cậu ấy nhất định đã thấy, tôi cố tỏ ra lạnh lùng.

Chắc chắn, cậu ấy đã nhìn tôi với đôi mắt sắc bén và bình tĩnh gửi cho tôi một tin nhắn WeChat,

[Bạn trai của cậu?]

Tôi nghiến răng, còn phải hỏi sao? Không trả lời.

Chu Điều đứng dậy đi về phía tôi, tôi có vẻ khϊếp sợ, đối tượng hẹn hò trên mạng của tôi cũng chú ý đến cậu ấy.

[Đừng làm loạn!]

Tôi đã vội vàng và điên cuồng tấn công WeChat của cậu ấy.

Cậu ấy nhướng mày và mỉm cười.

"Nạp Nạp, cậu ở đây làm gì thế?"

Vừa nói, cậu ấy vừa ngồi bên cạnh tôi, cách tôi rất gần, có thể ngửi thấy mùi thơm bạc hà trên người cậu.

Tôi nín thở đưa tay định véo chân cậu ấy, nhưng tên này lại nắm lấy tay tôi, tôi kéo mạnh lại, cậu ta càng siết chặt hơn.

"Xin chào, tôi là bạn trai của Nạp Nạp, cho tôi hỏi cậu là ai vậy?"

Anh chàng tốt, khá giỏi trong việc bắt chuyện đó.

Đối phương là một người rất dịu dàng, anh ấy vẫn có thể duy trì nụ cười đàng hoàng trong tình huống như vậy,

"Tôi là bạn của cô ấy."

Đôi mắt tôi mở to với sự ngạc nhiên trên khuôn mặt, tại sao cậu ấy không tức giận?

16

"Tôi coi như cậu đang nói nhảm!"

Sau khi đối tác hẹn hò trên mạng rời đi, tôi đẩy Chu Điều ra, tôi thực sự không còn gì để nói.

"Không được yêu sớm."

Cậu ấy ngồi xuống phía đối diện tôi, nghiêm túc nói và lạnh lùng nhìn vào mắt tôi.

Tôi ngoảnh mặt đi, trong lòng không khỏi có chút đau lòng, đây là lần thứ hai cậu ấy nói câu này với tôi.

"Không phải việc của cậu!"

Cảm thấy hơi nhức mắt, tôi cầm điện thoại, rời khỏi nhà hàng và một mình chạy về nhà.

Tôi đã không giải thích điều đó với đối tượng hẹn hò qua mạng của mình và không có gì để giải thích.

Tôi nhìn dấu chấm than màu đỏ, bật cười, đột ngột chia tay không lý do.

Tôi bắt taxi về nhà.

Những ngày còn lại, tôi chẳng muốn làm gì cả.

Nhưng Chu Điều vẫn đến dạy kèm cho tôi, không cần biết tốt xấu gì. Tôi thực sự không muốn nói chuyện với cậu ấy và tôi đã làm một việc.

Không giống như trước đây, tôi không đối đầu với cậu ấy nữa.

Thay vào đó, tôi làm những gì cậu ấy bảo tôi làm, tôi không thèm cạnh tranh với cậu ấy.

"Có chuyện gì với cậu vậy Lâm Nạp?"

Chu Điều nhìn tôi học trong vẻ mặt ủ rũ.

"Có chuyện gì với tớ sao? Tớ không sao."

Tôi nhún vai, cúi đầu dọn bàn, không biết là không muốn nhìn hay không dám nhìn cậu ấy.

"Cậu nhất định phải tìm đối tượng sao?"

"Hử?"

Cậu đặt tay lên vai tôi, dùng sức quay đầu tôi lại nhìn cậu.

Cảm xúc trong mắt cậu giống như sóng biển cuộn trào, sóng dữ dội.

Tôi sửng sốt một lúc, không ngờ chủ đề lại thay đổi nhanh như vậy.

"Học sinh không được yêu sớm, cậu có biết điều đó không!"

Cậu ấy mắng tôi, tôi bỗng cảm thấy mình có lỗi, đây là lần thứ ba cậu ấy nói như vậy.

Tôi gỡ tay cậu ấy, không biết nói gì, tôi im lặng.

"Được, tớ mặc kệ cậu!"

Mắt Chu Điều phiếm hồng, vội vàng rời đi.

Lúc đi, cậu không đóng sầm cửa lại, mà nhẹ nhàng đóng lại, à đúng rồi, tôi quên mất, cậu ấy vốn dĩ là người rất dịu dàng.