1
Tôi tên là Lâm Nạp, tôi có một trúc mã là Chu Điều*.
*周调, tớ cũng hơi phân vân khi để Điều hay Điệu.
Chu Điều từ nhỏ đã là con nhà người ta, tôi cũng may là con nhà người ta.
Cậu ấy đẹp trai, học giỏi, biết chơi piano, viết thư pháp giỏi, giọng hát hay, đôi tay thon và đẹp...
Còn tôi? Trông khá ưa nhìn, nhưng trên khuôn mặt có một chút bầu bĩnh, nhìn thì cũng có chút mập? Tính cách khác thường, từ khi biết đi đã bắt đầu gây rắc rối. Thành tích cũng bình trường, không cao không thấp. Sở thích duy nhất của tôi là chụp ảnh.
2
Từ nhỏ tôi đã thích Chu Điều, ngày nào tôi cũng không ngừng nhớ cậu ấy, từ ngày tôi hiểu được quan hệ nam nữ, tôi đã biết mình thích Chu Điều.
Trong ba năm trung học cơ sở, tôi theo sát tốc độ của Chu Điều, tôi muốn thi cùng trường cấp ba với cậu ấy.
Kết quả kỳ thi tuyển sinh cấp 3. Tôi nằm trong top 100 của trường. Không có gì đáng ngạc nhiên khi Chu Điều là thí sinh đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông.
Đúng như nguyện vọng, cậu cũng nhận được giấy gọi nhập học của chính Trường THPT số 1.
3
Vào ngày thứ hai sau khi có kết quả thi vào cấp ba, bố mẹ tôi đã có việc phải ra ngoài một chuyến, bố Chu và mẹ Chu cũng cùng đi.
Chu Điều và tôi bị bỏ lại, phải, là chúng tôi.
Ngay cả mẹ Chu cũng thu dọn hành lý của Chu Điều đến nhà tôi và ném cậu ấy lại nhà tôi!
Tôi tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cười thầm.
Chu Điều bất đắc dĩ cười cười, ung dung đi vào thuộc phòng ngủ thuộc về mình. Đúng, thuộc về cậu ấy.
Bố mẹ tôi và bố mẹ Chu luôn làm điều này khi tôi còn nhỏ.
Trong nhà Chu Điều cũng có một căn phòng của tôi.
Mới hơn bảy giờ sáng mà bọn họ đã vội vã đến sân bay, chỉ tội cho Chu Điều và tôi, chưa nói đến việc bị bỏ rơi, nó đã quấy rầy giấc ngủ của chúng tôi.
Tôi tặc lưỡi hai lần, đương nhiên tôi không buồn lắm, dù sao tôi thích cậu ấy, đối với tôi cũng không phải là chuyện xấu, Chu Điều chắc cũng không nghĩ như vậy.
Tôi đóng cửa lại, Chu Điều còn chưa đi ra, tôi về phòng đi ngủ tiếp.
...
Không ngủ thì không sao, đã ngủ thì ngủ một giấc tới mười hai giờ trưa.
Tôi bàng hoàng ra khỏi giường, đánh răng rửa mặt.
Cho đến khi nước lạnh tạt vào mặt tôi mới tỉnh ngủ.
Lúc ra ngoài, nhìn thấy Chu Điều đang bưng đồ ăn, tôi liền kéo ghế ngồi xuống, rất quen thuộc chuẩn bị ăn.
Cười chết đi được, có thể mất vài năm mới có thể quen với cuộc sống cùng Chu Điều, dù sao bố mẹ tôi cũng thường ra ngoài, hoặc là du lịch, hoặc là công tác.
Cậu ấy như anh trai tôi, hay là một người bố nhỏ của tôi.
Vì nấu cơm, rửa bát, quét sàn, giặt đồ, phơi đồ,… đều do cậu làm, tất nhiên là cậu tự nguyện.
4
Tôi muốn tỏ tình với cậu, tôi đã lên kế hoạch từ lâu rồi. Hừm...trong hai ngày lận đó!
Tối nay, có một bữa ăn chia tay với các bạn cấp hai, tôi và Chu Điều đều sẽ đi (99%). Tôi định tỏ tình vào tối nay.
Để cho thấy tôi coi trọng bữa tối này như thế nào (gạch gạch, tôi coi trọng lời tỏ tình này!) tôi đã ra ngoài và mua một chiếc váy mới.
Chà, váy hoa đẹp quá!
Tôi không trang điểm, tôi chỉ mới tốt nghiệp trung học cơ sở và tôi cũng không biết làm thế nào.
Nửa giờ trước khi khởi hành, tôi đã tự mãn trước gương (No, đó là sự đánh giá thật lòng). Chu Điều cũng chăm chút cho bản thân, vốn đã đẹp trai, bây giờ lại càng đẹp trai hơn (chảy nước miếng).
Lên đường nào!
Nhưng tôi thực sự không ngờ rằng Chu Điều sẽ đi xe máy chở tôi, trong khi tôi mặc một chiếc váy.
Tôi:……
Tuy váy cũng khá dài, but vẫn hơi lạnh nhỉ?
Tôi nao núng ngồi sau xe, Chu Điều có vẻ cảm nhận được, cậu vội tấp vào lề dừng xe, cởϊ áσ khoác khoác đưa cho tôi.
"Sao cậu mặc ít thế?"
Chu Điều nhíu mày.
Wow, nó ấm quá, tôi bị mắc kẹt trong này rồi.
...
Bọn trẻ chúng tôi, chưa đủ tuổi nên không được uống rượu.
Vậy thì làm gì?
Truth or Dare, bạn, xứng đáng được biết!
Trùng hợp là tôi may mắn "bị" quay trúng, sợ họ đi quá xa, tất nhiên tôi chọn sự thật.
"Cậu thích ai?"
"Ơ kìa~"
Hehe, thô tục quá, nhưng nhóm người thô t/ục này thích hỏi loại câu hỏi như vậy. Tôi cũng là một người thô tụ/c...
Sau hai giây im lặng, mọi người im lặng chờ tôi nói. Hơi lo lắng, tôi nhấp một ngụm nước cam trước, giả vờ làm ướt cổ họng, sau đó giả vờ ho hai lần, cuối cùng ngượng ngùng nói:
"Chu Điều."
"Yo~"
Có tiếng la ó, nhưng Chu Điều chỉ nghịch điện thoại di động mà không ngẩng đầu lên. Tôi biết cậu ấy đã nghe thấy.
Họ tiếp tục chơi, nhưng tôi lại lơ đãng.
Chu Điều có ý gì?
Tôi không hiểu nên đã hỏi cậu ấy trên đường về nhà.
Cậu lái xe rất chậm, tôi mơ hồ ôm lấy cậu ấy và nhắc lại:
"Chu Điều, tớ thích cậu."
"Ừm."
Tay Chu Điều khẽ run, nhưng tôi không để ý.
Tôi không biết phải nói gì, "ừm" đại diện cho điều gì? Tôi nhíu mày, ít ra cậu ấy không từ chối tôi.
"Yêu sớm bị cấm."
Tôi chợt thấy mắt cay xè, chắc là cậu ấy từ chối khéo. Tôi bỗng cảm thấy chán nản vô cùng.
5
Đêm nay, tôi đã nghĩ về nó rất lâu.
Ngày hôm sau chúng tôi đều không nhắc lại về nó, như thể nó chưa từng xảy ra. Chỉ là bầu không khí có chút vi diệu.
Chà, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, chớp mắt bố mẹ đã về.
Cảm ơn cha mẹ tôi đã nhớ đến tôi khi tận hưởng kỳ nghỉ, cảm ơn vì đã mang quà về cho tôi mặc dù lịch trình họ bận rộn.
Tôi cầm chiếc hộp cẩn thận mà lòng rạo rực, rốt cuộc là thứ đồ tốt gì thế?
Tôi nhẹ nhàng mở nó ra.
Whao whao whao, cái quái gì vậy? Một hòn đá.
Chuyện gì vậy trời...
Hãy nghe anh nói, cảm ơn em, vì em mà bốn mùa ấm áp.
Tôi mỉm cười nhìn bố mẹ, mong họ cho tôi một lời giải thích.
"Đẹp vậy mà! Không dễ gì tìm thấy đâu con!"
Bố mẹ tôi cười áy náy.
"Aiza con yêu, mẹ của Chu Điều cũng đưa cái này cho thằng bé đó ~ Công bằng lắm đó ~"
Mẹ tôi vừa nói xong thì lại kéo bố tôi đi chơi.
"Mẹ cùng bố con có chút chuyện, bữa tối con tự mình giải quyết đi nhé!"
Để lại một mình tôi tràn đầy niềm vui và sự không nói nên lời.