Chương 8

Anh thực sự đã bật đèn và đợi cô. Không chỉ có đèn trong nhà, mà cả khoảng sân nhỏ ngoài ban công và cả đèn cổng nữa. Toàn bộ con phố tối tăm như không đáy được thắp sáng bởi cụm đèn nhỏ đột nhiên bừng sáng ấy. Từ xa xưa, con người đã bị thu hút bởi các nguồn sáng. Nhưng đối với Tưởng Tinh lúc này thì nơi anh đứng mới là điểm đến của cô.

Trương Tuyết Tề mặc bộ đồ ngủ ở nhà, đầu tóc bơi bù xù, đang ngó đầu ra từ cánh cửa khép hờ. Khi thấy bóng cô xuất hiện, anh lười biếng dựa vào cửa, yên lặng chờ cô.

Tưởng Tinh lon ton chạy vào nhà. Sau khi vào cửa, cô bắt đầu nhìn chằm chằm hết thảy từ động tác đóng cửa đến khoá cửa của anh. Khi anh quay lại, bèn lập tức giao tiếp bằng ánh mắt với cô. Tưởng Tinh mở to đôi mắt tròn xoe, tầm mắt rũ xuống lại ngước lên, liếc nhìn anh mấy lần.

Tưởng Tinh: “Hi…”

Trương Tuyết Tề: “Ờ.”

Đôi mắt anh mờ ảo, vừa đi vừa liếc nhìn cô, nhưng không nói một lời. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời anh mở cửa đón một cô gái nửa đêm lẻn ra khỏi nhà.

Đúng là cái đồ hư đốn.



Doug đang nằm trên chiếu, trông thấy Tưởng Tinh đột ngột xuất hiện, cái đuôi lập tức lắc lư trái phải.

“Doug làm phiền em rồi sao?” Cô ngồi xổm xuống, xoa nhẹ lên đầu con chó chăn cừu, nói với giọng khách khí.

Trương Tuyết Tề bế con mèo nghe thấy tiếng động nên chạy đến lên, anh đi qua phía sau lưng cô, ngồi lên ghế sofa: “Không phải là ba không cho con ngủ mà là do chị con đó, chị con nằng nặc đòi sang đọc truyện cho hai đứa nghe.”

Tưởng Tinh cúi đầu vuốt lông Doug, hai mí mắt của nó đánh vào nhau, như thể sắp vào lại giấc ngủ.

Ba giờ sáng, một chó một mèo, trai đơn gái chiếc, từng giây trôi qua trong im lặng. Một giọng nói nhẹ nhàng phá tan bầu không khí thoải mái: “Cậu có nghe không?”

Trương Tuyết Tề chậm rãi hỏi: “Cái gì?”

“Nghe tớ đọc truyện.” Cô ngước mắt lên nhìn anh, nhưng ánh mắt lại bất ngờ dừng lại trên yết hầu đang hơi nhô cao của anh, trong đầu cô bắt đầu hiện lên những cảnh anh ngẩng đầu uống nước khiến yếu hầu khẽ cuộn lên xuống. Sau khi hỗn loạn nhìn đi chỗ khác, giọng cô lại càng trầm hơn: “Có lẽ cậu không vào xem phòng phát sóng trực tiếp của tớ đâu nhỉ?”

“Không xem.”

“Ừm, tớ cũng đoán vậy.” Tưởng Tinh nhún vai, cô không quá đa cảm, quả nhiên là đúng như dự đoán.

Trương Tuyết Tề nhìn cô chằm chằm dưới ánh đèn mờ ảo ấm áp.

“Đó là nơi cậu đọc cho tất cả mọi người cùng nghe.” Anh lại nói: “Nếu bây giờ cậu có thể đọc, thì tớ sẽ nghe.”

Bây giờ?

Tưởng Tinh ngơ ngác nhìn anh, lắc đầu: “Không có sách, không đọc được.”

“Cậu đến đây là vì muốn nhìn Doug sao?” Anh hỏi.

Cảm giác hồi hộp cũng xuất hiện từ khoảnh khắc này. Đầu lưỡi cô cuống quýt, không dám nhìn thẳng anh: “Cậu, cậu đi công tác mấy ngày rồi, cũng chẳng mấy khi để ý đến tớ, trước giờ mỗi lần cậu đi công tác trở về là tớ… Đều có thể đến tìm cậu.”

“Đợi đến khi mặt trời mọc không được hả?” Anh cau mày.

“Vậy khi mặt trăng vẫn còn thì không được gặp à?” Cô lầm bầm.

Trương Tuyết Tề không lên tiếng.

Trong góc nhìn của Tưởng Tinh, một đôi chân dài thẳng tắp xuất hiện, sau đó là tiếng bước chân lên cầu thang mỗi lúc một xa, khi cô còn đang đắm chìm trong cảm giác mất mát thì tiếng bước chân xuống lầu lại tiến đến gần.

Sau khi ngồi xổm một lúc, chân cô bị tê nên dứt khoát ngồi xuống cùng tấm nệm mềm mại của Doug. Phải nói rằng Trương Tuyết Tề đối xử với một mèo một chó này như con đẻ của mình, đồ chơi nhiều, giường thì rộng, cô ngồi ở một góc ngả người dựa vào Doug, nhìn người mới rời khỏi phòng khách lúc này đang đứng bên cạnh cầu thang.

Con chó chăn cừu nhắm mắt, cô gái thì mở to đôi mắt, hình ảnh chiếc nệm ngủ hiện ra trước mặt. Cô gái nhỏ nhắn, vừa vô tội vừa đáng thương đang nhìn về phía anh.

Trong lòng Trương Tuyết Tề có vô số lời muốn nói nhưng cuối cùng vẫn đành nở nụ cười bất lực: “Tớ không cho cậu ngồi lên sofa hay sao thế hả? Sao cứ phải vào ổ của Doug nằm với nó thế?”

“Tớ còn tưởng cậu lên lầu đi ngủ rồi cơ?”

Anh xách gì trong tay thế kia?

“Tớ lên nhà ngủ trên giường lớn rồi bỏ cậu lại đây ngủ trong ổ của Doug ấy hả?” Một túi quà màu trắng viền vàng ánh kim cao cấp đung đưa trước mặt cô. Bàn tay anh đang xách chiếc túi hướng về phía cô.

“Cho tớ à?” Tâm trạng Tưởng Tinh đã đảo ngược 180 độ, chỉ số hạnh phúc tăng vọt: “Hoá ra cậu lên lầu là để lấy quà.”

Anh ngồi về vị trí ban nãy, nhìn cô mở hộp quà. Hai cây trâm một màu đỏ một màu xanh lam, có hoạ tiết đám mây và hoa. Cát tường như ý, thịnh vượng phát đạt.

Tưởng Tinh không khỏi cong khoé môi: “Quà là dành cho tớ, mà tối nay cậu cũng đã nhìn thấy tớ rồi.”

Đàm Lực có phải tiên tri hay không? Đột nhiên anh cảm thấy anh ta không đến nỗi đáng ghét như vậy.

“Quả thực là có thấy cậu, giấu đầu lòi đuôi, gọi đồ ra nhưng không uống, chỉ biết núp trong góc nhìn trộm tớ.” Trương Tuyết Tề đơn giản và nhanh gọn nhưng đã cho cô một cú đảo ngược lớn.

Tưởng Tinh kinh ngạc liếc nhìn anh một cái: “Cậu nhìn thấy tớ à?”

Anh hừ một tiếng.

“Cậu tặng quà gì cho bà chủ kia thế?”

“Một chai rượu.” Anh vô cùng bình tĩnh: “Tính vào phí ngoại giao.”

“Còn quà của tớ là do cậu tự bỏ tiền túi ra mua?” Tưởng Tinh nở nụ cười tươi, hai mắt sáng ngời.

Hơi thở của Trương Tuyết Tề nhất thời đông cứng. Trái tim trong l*иg ngực được bao bọc bởi một nỗi khát khao mãnh liệt. Các ngón tay anh khẽ cử động do các cây thần kinh điều khiển theo phản xạ, anh nghe thấy mình nói: “Chẳng thế thì sao?”

Cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra, ngoài cho cô thì còn cho ai vào đây được nữa? Cho dù có đi bất cứ đâu, thì những món quà ấy ngoài tặng cô ra còn tặng ai được nữa?

Giường của Doug ở ngay cạnh chiếc sofa đơn. Đột nhiên Tưởng Tinh nâng nửa người mình lên, hai tay bám vào ghế sofa, cánh tay của anh đang đặt trên tay vịn, những ngón tay hơi cong lên của cô có thể chạm vào cánh tay anh.

“Trương Tuyết Tề, thực ra cậu không hề ghét tớ phải không?” Trong mắt cô hiện lên một tia mong đợi, không chỉ là mong đợi mà còn có chút thẹn thùng mơ hồ.

Anh đã nhìn qua quá nhiều ánh mắt, nhưng trước giờ chưa thấy ánh mắt giống như vậy của Tưởng Tinh, anh biết nó muốn hiểu hiện điều gì, khiến bản thân anh muốn khẳng định nhưng lại không dám lên tiếng, vì sợ ánh mắt ấy sẽ lập tức biến mất.

Anh nghe thấy Tưởng Tinh nói: “Trương Tuyết Tề, tớ thích cậu. Là… Kiểu thích vì rung động.”

Nó quá đột ngột nhưng lại không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu. Có thể đoán ra nhưng sau khi nghe lại cảm thấy nghi ngờ.

Tưởng Tinh vừa mím môi vừa nhìn anh, cô nín thở suy nghĩ xem phải nói gì mới khiến Trương Tuyết Tề tin rằng anh đã khiến cô hiểu thế nào là tình yêu, trong thời khắc ấy, cô nghĩ tới lão Tưởng thường xuyên nói bí quyết mình từng áp dụng khi theo đuổi vợ, đó là “Lấy chân thành làm điểm xuất phát và phải suy nghĩ trên quan điểm của người khác”.

Những lời dạy này của ba mẹ luôn có ích vào thời điểm quan trọng: “Cậu biết tớ thích sưu tầm những món đồ trang sức đẹp mắt, khuyên tai, vòng cổ, vòng tay, trâm cài, kẹp tóc của tớ đều là do cậu tặng, cậu đi đến nơi nào cũng sẽ mua quà về cho tớ, khi còn đi học thì là quà lưu niệm và đặc sản địa phương, sau khi đi làm thì là những thứ này, vốn dĩ tớ cho rằng mình chỉ nhớ đại vài món, nhưng không phải, mỗi lần đều nhớ, Trương Tuyết Tề, tớ nhớ rõ từng việc mà cậu làm cho tớ.”

Với ánh mắt thăm dò cùng giọng điệu đầy tự tin, cô hỏi anh nhưng lại như đang khẳng định bản thân: “Tớ trong lòng cậu có chắc chắn là một người bạn thân hay không?”

Trương Tuyết Tề im lặng, không biểu hiện bất cứ điều gì.

“Nếu đã vậy thì liệu tớ có thể theo đuổi cậu không?” Đây là tất cả sự can đảm của cô, vào nửa đêm rất dễ đưa ra một quyết định nóng vội, cô đã vui mừng khôn xiết khi nhận được món quà duy nhất của anh và muốn bộc bạch tất cả những gì mình muốn nói với anh: “Tớ muốn theo đuổi cậu một cách nghiêm túc, theo đuổi đến khi nào cậu cho tớ câu trả lời, được không?”

Cả thế giới rơi vào yên lặng.

Tưởng Tinh thu tay lại, chuẩn bị nhanh chóng cất món quà mình vừa mở ra, nhưng do ngồi xổm quá lâu khiến bắp chân tê dại, nên khi đứng dậy bàn chân có hơi lảo đảo. Cô ôm hộp quà trước ngực: “Cậu không cần phải trả lời ngay đâu, cho dù hôm nay cậu không trả lời thì tớ vẫn sẽ theo đuổi cậu.”

“Tớ ngắm Doug xong rồi.” Tớ cũng được gặp cậu rồi, cô quay người đi ra phía cổng: “Cậu ngủ đi, ngủ ngon nhé.”

“Không cần.” Anh đột ngột lên tiếng.

Tưởng Tinh như thể đang ngồi trên chiếc máy bay gãy cánh và bất ngờ từ trên trời rơi xuống đất. Trương Tuyết Tề đã từ chối cô lần thứ ba. Quá tam ba bận, anh luôn dùng lời nói và hành động vô cùng trực tiếp để thuyết phục người khác. Nhưng cho dù là bạn bè của anh cũng chưa từng bị từ chối nhiều lần như vậy. Muốn làm bạn gái anh đúng là còn khó hơn đến Tây Thiên thỉnh Kinh.

Tưởng Tinh nín thở: “Bảo cậu không cần phải trả lời ngay bây giờ mà, vậy mà cậu vẫn làm. Cậu không cho tớ theo đuổi nhưng tớ sẽ cứ theo đuổi. Mặc kệ là cậu có muốn hay không.”

Cô cảm thấy nếu còn ở lại thêm một giây nữa thì sẽ bị sự thờ ơ của anh khiến mình tổn thương, mắt không thấy, tai không nghe thì tim không đau, cô nhấc chân, vươn tay muốn đẩy cửa. Nhưng một cánh tay lại nhanh hơn cô một bước, anh nắm lấy tay nắm cửa. Không phải mở cửa cho cô mà là ngăn cô rời đi: “Lại không muốn nghe câu trả lời nữa sao?”

Mười năm trước là vậy, hiện tại cũng vậy.

“Tớ biết rồi……” Tưởng Tinh vô cùng chán nản, không muốn quay đầu lại.

“Cậu biết tớ muốn nói gì à?” Giọng của Trương Tuyết Tề phát ra trên đỉnh đầu cô, gần đến mức Tưởng Tinh cảm thấy khoảng cách của họ chỉ bằng một bàn tay.

“Ừm.” Cô ấp úng trả lời: “Vừa rồi tớ cũng đã nói, tớ không quan tâm…”

“Được.”

Bốn phía ngay lập tức rơi vào im lặng.

Tưởng Tinh đột ngột xoay người, quả thực là đã xảy ra động chạm cơ thể với anh, đập vào đôi mắt đen như xoáy nước ấy, trái tim cô đập loạn xạ không yên, lại có chút ngượng ngùng: “Được cái gì?”

Trương Tuyết Tề khẽ cười: “Được, để lừa cậu mang đi bán, rồi đổi lại số tiền mà tớ đã đổ lên người cậu trong bao nhiêu năm qua.”

“Cậu đồng ý để tớ theo đuổi cậu đúng không?” Tưởng Tinh đưa cả hai bàn tay lên nắm lấy cánh tay anh.

“Không phải.”

Thấy cô lập tức suy sụp, anh thở dài: “Mỗi lần nói, cậu có thể nói hết trong một câu được không hả? Cậu không cần theo đuổi tớ, chúng ta hẹn hò đi.”

“Vậy mỗi lần nói, cậu cũng có thể nói hết trong một câu được không?” Cô bực bội phát tiết đập anh hai cái, nhưng anh không giận mà ý cười càng thêm sâu.

Trong vài giây trầm mặc, hơi nóng dần dần leo lên má, Tưởng Tinh rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài của anh, rồi đưa ngón trỏ khẽ chọc chọc vào anh, cắn môi mỉm cười ngốc nghếch: “Vậy có phải chúng ta có thể hẹn hò rồi không?”

Trương Tuyết Tề trầm mặc nhìn cô, ngón trỏ khẽ móc, rồi nắm chặt năm ngón tay của cô, bàn tay to lớn ôm trọn bàn tay nhỏ bé của cô: “Lúc nào cũng có thể được.”

Nếu nhìn được hơi nóng, thì lúc này trên mặt cô ắt hẳn là đang có làn khói trắng bốc lên rồi.

Tưởng Tinh bất giác lắc lắc bàn tay đang bị anh nắm chặt: “Bắt đầu từ ngày mai sao?”

“Cũng có thể bắt đầu ngay bây giờ.”

“Vậy bây giờ chúng ta thực sự là bạn trai bạn gái của nhau rồi.”

“Ừm.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tràn ra ý cười: “Vậy lúc này nên làm gì?”

“Ngủ.” Đôi mắt anh thật sâu và yên tĩnh: “Một là về nhà ngủ, hai là ngủ trên sofa, ba là ngủ cùng tớ.”

Anh thấy Tưởng Tinh kinh ngạc há miệng, ánh mắt chớp chớp rồi tránh khỏi mắt anh, đầu hơi cúi, chỉ để anh nhìn thấy phần tóc trên đỉnh đầu. Những lọn tóc xoã được vén ra sau tai, lộ ra vành tai ửng hồng.

Cô đang xấu hổ sao? Anh cong môi khẽ cười.

Đêm nay coi như anh đã đạt được mong muốn, không còn phải trằn trọc nữa, nhưng cái càng lo hơn chính là kết quả trong phút bốc đồng của cô. Nhưng anh đã nghĩ kỹ rồi, nếu như ngày mai thức dậy mà Tưởng Tinh lật mặt không chịu nhận, thì anh sẽ tung con bài tẩy của mình, dùng tình yêu khổ đau để ép cô phải đối diện với lòng mình.

Thật chẳng ngờ tình cờ đi công tác vài ngày mà lại nhận được kết quả không tồi.

“Được rồi.” Trương Tuyết Tề chỉ đang trêu chọc cô mà thôi, vì không được thường xuyên chứng kiến dáng vẻ thẹn thùng của Tưởng Tinh nên sau này anh phải khám phá thêm mới được, dù sao thì ngày tháng vẫn còn dài: “Tớ đưa cậu về…”

“Muộn như vậy rồi, đừng đuổi tớ về được không?” Cô nhỏ giọng thì thầm.

Trương Tuyết Tề nhướng mày.

Tưởng Tinh ôm nhẹ cánh tay phải của anh, do dự một chút, rồi nhìn anh với khuôn mặt ửng hồng và đôi mắt tròn xoe: “Tớ muốn ngủ cùng cậu.”