Chương 4

Tưởng Tinh và Trương Tuyết Tề là thanh mai trúc mã. Muốn biết nguồn gốc của hai người họ thì phải tìm ngược về nguồn gốc của hai bên gia đình.

Nghe người lớn kể, thời điểm mẹ của Tưởng Tinh và mẹ của Trương Tuyết Tề mang thai, họ đã gặp nhau tại một cửa hàng bánh ngọt khi mà cả hai đều muốn mua chiếc bánh dâu cuối cùng tại cửa hàng vào lúc ấy, sau đó hai gia đình mới phát hiện nhà mình ở đối diện nhà người kia và cách nhau một con đường, tính cách của hai người phụ nữ rất hợp nhau nên rất nhanh đã trở thành bạn thân.

Trương Tuyết Tề ra đời trước, nửa năm sau thì đến Tưởng Tinh được sinh ra. Bà Tô, mẫu hậu đại nhân của Tưởng Tinh là một người hâm mộ nhiệt tình các tiểu thịt tươi, một người cuồng nhan sắc, nên coi Trương Tuyết Tề như con đẻ của mình. Nguyên nhân là vì ngay từ khi sinh ra, Trương Tuyết Tề đã vô cùng trắng trẻo, ngược lại, khi mới sinh ra, Tưởng Tinh lại đỏ hỏn như chú khỉ con, chỉ có lão Tưởng, một người ba tình nguyện để con gái hành hạ mới yêu chiều cô vô bờ bến.

Thỉnh thoảng Tưởng Tinh lại lén lút hỏi bà Tô rằng: “Ma mi, nếu mẹ đã mê sắc đẹp như vậy, thì tại sao lại chọn lão Tưởng làm chồng?”

Câu trả lời của bà Tô là: “Ba con nghe lời.”

Tưởng Tinh lại chạy vào bếp, kéo kéo quần lão Tưởng: “Pa pi, chẳng phải ba là ông chủ lớn à, vậy thì tại sao lại sợ một người phụ nữ?”

Lão Tưởng khéo léo vung thìa múa muôi: “Sao ba lại sợ phụ nữ được chứ?”

“Ba nói dối.” Tưởng Tinh cắn miếng bánh quy: “Ba chẳng bao giờ dám to tiếng trước mặt mami.”

Lão Tưởng liếc nhìn cô nhóc nhỏ xinh bên chân mình một cái, tắt bếp rồi nhỏ giọng đáp: “Sao con lại chạy tới ăn ở chỗ ba thế hả? Lát nữa ma mi con lại tưởng rằng là ba cho con ăn đó.”

Vậy mà còn nói là không sợ.

Tưởng Tinh chậm rãi di chuyển miệng, tốc độ nhai như một con Lười.

“Ma mi của con không phải là phụ nữ.” Lão Tưởng cúi người thì thầm vào tai con gái.

Tưởng Tinh trợn mắt nhìn ông ấy trong hai giây, vừa mở miệng định hét to thì bị lão Tưởng bịt miệng lại, dùng ánh mắt đe dọa cô.

Ngay sau đó, ông lộ ra một nụ cười ý nhị, niềm hạnh phúc và thỏa mãn tràn ngập từ trong ra ngoài: “Ma mi của con là nữ thần.”

Tưởng Tinh lặng lẽ đẩy ông ấy ra, nhồm nhoàm nuốt miếng bánh quy rồi rời khỏi phòng bếp mà chẳng thèm quay đầu lại.

……

Trương Tuyết Tề được thừa hưởng hoàn toàn ngoại hình lai giữa hai dòng máu Trung – Nga của mẹ, anh thông thạo ngoại ngữ, đánh đàn violon cấp mười, phát triển toàn diện cả về mặt đạo đức, trí tuệ, vóc dáng và sức lực, hơn nữa lại cao ráo, giàu có và đẹp trai.

Còn về phần Tưởng Tinh, thuận theo tự nhiên, cô có những đức tính tốt của ba mình là trung thực, thân thiện và phẩm chất tốt. Biệt hiệu “Ngôi sao nhỏ may mắn” của cô hoàn toàn không phải là vớ vẩn.

“Whoa! Tưởng Tinh lại trúng rồi!” Các bạn nhỏ xúm vào nhau và chăm chú nhìn những con số ngày càng rõ trên những tấm thẻ.

“Năm tệ!” Tất cả cùng đồng thanh nói.

“Mấy tấm rồi?”

“Chắc là ba tấm.” Tưởng Tinh ngồi xổm dưới gốc cây đa.

“Mọi người mau đến sờ cậu ấy đi!” Những đứa trẻ vây quanh cô, rộn ràng vui vẻ cười nói không ngớt.

Đột nhiên, Tưởng Tinh nhìn thấy một tia sáng tách khỏi đám đông hỗn loạn và mịt mờ. Trương Tuyết Tề gạt vài người ra, anh tóm lấy cặp sách của Tưởng Tinh, xách cả người cô lên trên, sau đó phủi phủi lớp bụi trên tay mình: “Tớ còn tưởng là cậu bị ăn luôn rồi cơ.”

“Cậu lâu quá đó…” Tưởng Tinh nghiêng đầu nhìn anh, kéo dài giọng nói.

“Đội Quốc kỳ của bọn tớ phải đi tập huấn.”

Năm lớp sáu tiểu học, [1] anh đã cao hơn các bạn đồng trang lứa một khoảng và trở thành đội trưởng kiêm người cầm cờ, khi đứng cạnh Tưởng Tinh gần như đã cao hơn cô cả hai quãng.

“Tớ biết mà, nên chỉ có thể đợi cậu thôi.” Cô lấy ra vài tờ tiền lắc trước mặt anh: “Trương Tuyết Tề, tớ lại trúng thưởng rồi này, tớ đãi cậu ăn hạt dưa.”

Không ngờ rằng bên trong gói hạt dưa cũng có thẻ cào, sau khi Tưởng Tinh mua một gói, cô đã cào được liên tiếp mười hai gói.



Hai người cứ thế lên thẳng trường Trung học cơ sở của huyện để học, theo yêu cầu của ba mẹ, họ vẫn vẫn cùng nhau đi học và tan học, giúp đỡ lẫn nhau, không hề tách rời.

Tình cảm tuổi mới lớn trào dâng như bọt nước dày đặc cứ thế nở ra. Tưởng Tinh đã nhận thay Trương Tuyết Tề không biết bao nhiêu thư tình.

Anh đang cầm tay cầm chơi game trong phòng, không có thời gian để đọc những bức thư hồng hồng xanh xanh đó, nên bảo Tưởng Tinh đọc cho mình nghe, nghe xong cũng chẳng buồn lên tiếng, đến khi cô hỏi anh mới nói đại hai câu, ví dụ như “Cái này sai ngữ pháp rồi” hoặc “Cách hành văn này không tệ”, hay là “Chỗ này là một câu thơ” và đại loại là các câu như vậy.

Mỗi lần như thế, Tưởng Tinh đều không nói nên lời mà nhìn anh chằm chằm, cô sắp xếp lại cẩn thận từng bức thư, rồi đặt ngay ngắn lên bàn.

Vào mỗi dịp Giáng sinh, bàn của Tưởng Tinh sẽ xuất hiện nhiều món quà khác nhau và đương nhiên không phải là dành cho cô, mà là nhờ cô chuyển cho Trương Tuyết Tề. Cô lấy trong cặp ra một chiếc túi đã chuẩn bị trước, cẩn thận đặt từng món quà vào trong.

Bạn cùng bàn không ngừng cười: “Tưởng Tinh, trông cậu như ông già Noel vậy đó.”

Trong dịp lễ Giáng sinh năm học lớp mười một, Tưởng Tinh đã chẳng hề vui vẻ. Chiều chủ nhật, cô chạy đến nhà Trương Tuyết Tề, vẫn như thường lệ, cô đọc nội dung được viết trong những tấm thiệp và những bức thư cho anh nghe.

Anh ngồi xếp bằng trên ghế đọc truyện tranh, ánh nắng ấm áp vào một buổi chiều mùa đông rọi xuống mái tóc và vai anh, lộ ra một vầng hào quang nhàn nhạt, mờ ảo.

Tưởng Tinh lặng lẽ nhìn anh. Bất luận là nam hay nữ, nếu có vẻ ngoài thu hút như những vì sao vây quanh mặt trăng, không thiếu hoa tươi và quà tặng, cũng như sự yêu thích và những lời tỏ tình, thì đều sẽ khiến người khác ghen tị.

Nhận thức được ánh mắt thẳng thừng và yên tĩnh của cô, Trương Tuyết Tề thản nhiên liếc nhìn một cái.

“Đọc hết rồi à?” Anh hỏi.

“Vẫn chưa.”

Tưởng Tinh lật bức thư tiếp theo, không thể không nói nét chữ của bức thư này vô cùng bắt mắt.

Có tiếng ma sát, trang giấy được lật. Dường như đôi mắt anh chỉ có những trang truyện tranh đen trắng đó và những dòng chữ này chưa bao giờ chạm tới được một góc thế giới của anh.

Tưởng Tinh bắt đầu đọc bức thư, không có gì ngoài những câu chữ viết ra tất thảy lời chúc phúc và cảm nhận của đối phương dành cho anh. Sau khi đọc xong cô mới nhận ra hốc mắt mình ươn ướt. Cảm xúc thật luôn khiến người ta cảm động nhất.

Cô ngây ngốc ngồi đó, nghĩ đến trải nghiệm về mối tình đầu đã chết cách đây không lâu của mình. Ngay khi cô bỏ lá thư vào phong bì thì phát hiện Trương Tuyết Tề đang nhìn mình. Anh vươn tay về phía Tưởng Tinh cầm lấy bức thư đó. Ánh mắt Trương Tuyết Tề lướt qua bức thư, đọc một lượt từ trên xuống dưới.

Không hiểu tại sao dường như Tưởng Tinh cảm thấy anh đang nhìn mình với ánh mắt dò xét. Có lẽ là do sự đồng điệu về mặt cảm xúc của những người yêu thầm, nên cô hiểu sự cô đơn và chân thành của người viết bức thư này, cũng giống như việc cô đã lấy hết dũng cảm đứng trước mặt Hứa Thư Trạch, nhưng lại chỉ nghe chàng trai từ chối mình bằng giọng dịu dàng đã từng mê hoặc cô: “Xin lỗi, tớ không thích cậu.”

Sau đó, cơn đau vỡ nát trái tim ập đến.

Sau khi đọc xong bức thư, đôi mắt đang tắm trong ánh nắng của Trương Tuyết Tề đột nhiên cong lên, lộ ra ý cười: “Người này viết không tồi, tiếc là không để lại tên, nếu không đã có thể gặp mặt rồi.”

Anh đưa bức thư cho Tưởng Tinh rồi lại quay về thế giới truyện tranh của mình.

Những năm tháng ấy, Trương Tuyết Tề vô cùng độc đoán. Nếu trực tiếp đưa cho anh thì có thể sẽ bị từ chối, còn nếu nhờ người chuyển cho anh thì thường sẽ được nhận. Mà người được nhờ vả này đại đa số là Tưởng Tinh.

Trong mấy năm đi học, về cơ bản là chưa bao giờ Tưởng Tinh thiếu đồ ăn vặt. Mang quà đến nhà cho anh, anh sẽ bảo cô cầm đồ ăn về, còn lại thì cất vào trong một căn phòng nhỏ.

Tưởng Tinh: “Cậu đừng có vứt đi đó, tất cả đều là tâm ý của người ta mà.”

Trương Tuyết Tề: “Ừm.”

Tưởng Tinh: “Có người tặng quà cho cậu là tốt lắm rồi, như tớ đây này, làm gì có ai tặng.”

Trương Tuyết Tề: “Cậu trách tớ hả?”

Tưởng Tinh: “Mang tiếng là bạn thân mà cậu có tặng quà cho tớ đâu.”

Trương Tuyết Tề: “Thế cậu đã tặng tớ bao giờ chưa?”

Tưởng Tinh: “Lúc nào tớ cũng giúp cậu mang vác quà đây này, tiền công còn chẳng thấy trả.”

Trương Tuyết Tề nhìn xuống cô với biểu cảm tẻ nhạt. Một lúc sau, anh bước vào căn phòng nhỏ, lấy một hộp quà được đóng gói đẹp mắt trên kệ bên trong, rồi nhét vào lòng cô: “Quà đấy, cầm lấy đi.”

“Đây là của người khác tặng cậu mà.” Tưởng Tinh khoanh tay kháng nghị.

“Không lấy thì trả lại đây.” Trương Tuyết Tề ra hiệu, vươn tay muốn lấy về nhưng Tưởng Tinh lại ôm khư khư trước ngực, vội vàng né tránh.

“Đúng là cái đồ không biết điều.” Tưởng Tinh lè lưỡi về phía anh: “Tớ sẽ thay cậu trân trọng nó.”

Sau này, bất luận là lễ to hay tết nhỏ, Trương Tuyết Tề đều lấy một món quà trong căn phòng nhỏ đó để tặng cho Tưởng Tinh. Và căn phòng ấy cũng được Tưởng Tinh đặt cho một cái tên, đó là: Căn phòng quà tặng ngẫu nhiên của Trương Tuyết Tề.

……

Chiều ngày hôm ấy, Tưởng Tinh cẩn thận cất những lá thư, vuốt ve phong bì phẳng phiu rồi thở dài tự nhủ: “Bất luận là làm việc tốt hay là viết thư tình thì nhất định phải đề tên. Nếu không nhân vật chính của câu chuyện làm sao tìm được bạn?”

Không cần phải nghĩ, mãi sau này quả thực đã cô có gặp phải trường hợp đó. Nhưng thời điểm ấy, Tưởng Tinh đã ngồi vững trên ngai vàng của “bà Trương” rồi.

***

Trương Tuyết Tề sinh vào mùa Đông, Tưởng Tinh sinh vào mùa Hè. Một người quá ưu tú, một người quá hướng ngoại, cho dù biết hai người họ lớn lên bên nhau từ nhỏ thì cũng rất ít người nghĩ rằng hai người họ sẽ thành một đôi. Tất nhiên là ngoại trừ hai cô bạn thân mười mấy năm nay vẫn như thiếu nữ. Đó là bà Trương và bà Tưởng.

Biết được trọng tâm công việc của Trương Tuyết Tề đã được chuyển về thành phố, bà Tô đã mời con đỡ đầu của mình đến ăn tối ngay ngày đầu tiên mình quay lại sau chuyến thăm họ hàng bên ngoại. Dì giúp việc cũng được “triệu hồi” sau một thời gian dài vắng bóng.

Trên bàn ăn, hai người trò chuyện thân mật, có thể so sánh như mẹ con ruột của nhau. Tưởng Tinh như vô hình ngồi bên cạnh, thật sự muốn lao vào lòng dì giúp việc để tìm kiếm sự an ủi.

“A Tề, con có bạn gái chưa?” “Bà mai” Tô bắt đầu lên sóng: “Dì có biết một cô gái rất tốt, đều là con của bạn bè, con có muốn làm quen chút không?”

“Dì ơi, món thịt viên sốt hôm nay ngon thật đó.” Tưởng Tinh khen ngợi dì giúp việc.

Sự chú ý của bà Tô đã chuyển: “Tưởng Tinh, dạo này con cứ ở nhà suốt làm gì thế? Vẫn đang làm cái gì mà phát sóng trực tiếp đấy hả?”

Tưởng Tinh nghiêng đầu nhìn Trương Tuyết Tề bằng ánh mắt chân thành: “Thế nào? Cậu có muốn làm quen không?”

“Quả bom” lại được ném từ Đông sang Tây.

……

Tưởng Tinh bắt đầu thao thao bất tuyệt thảo luận về các món ăn với dì giúp việc. Trương Tuyết Tề hoàn toàn có thể đối phó với tình huống đơn giản này, nên cô chẳng hề cảm thấy tội lỗi khi “quăng bom” cho anh. Hơn nữa cô còn đoán được câu trả lời của anh.

Công việc bận rộn, nơi ở không ổn định.

“Gần đây công việc của con hơi bận nên không nghĩ đến việc này, mọi chuyện tùy duyên vậy.” Trương Tuyết Tề luôn khiêm tốn và lễ phép, anh vô tình đưa chủ đề “dì Tô vẫn đẹp như hồi còn trẻ” và “dì Lưu nấu ăn thật ngon” vào, khiến hai người phụ nữ trung niên cười không ngậm được miệng.

Kiểm soát được tình hình rồi.

Sau bữa tối, Trương Tuyết Tề chào tạm biệt và rời đi với lý do phải dắt chó đi dạo. Tưởng Tinh rất nhớ một chó một mèo nhà anh, một ngày không gặp ngỡ ba Thu, nên cùng Trương Tuyết Tề dắt chó đi dạo một vòng, rồi lại chơi với em mèo thêm một tiếng đồng hồ nữa, cứ thế cho đến thời gian phát sóng trực tiếp mới về nhà.

Bà Tô ngồi trong phòng khách xông hơi, chăm sóc da mặt như thường ngày. Động tác của Tưởng Tinh rất cẩn thận, cô chuẩn bị đi lên lầu.

“Tưởng Tinh, qua đây.” Bà Tô nhàn nhạt phát lệnh.

“Sao thế ma mi?” Tưởng Tinh ngọt ngào lên tiếng, đi đến dán sát vào mẹ.

Lão Tưởng đi công tác, nửa tháng nay không ở nhà, trong thời gian này tuyệt đối không được để Hoàng hậu nương nương tức giận. Không có lão Tưởng thì cô chẳng dỗ nổi bà ấy.

“Bây giờ con vẫn thường xuyên chạy sang nhà a Tề vậy hả?”

“Trước giờ vẫn thế mà mẹ.” Tưởng Tinh không nắm bắt được ý tứ của mẹ, nên đưa ra một câu trả lời an toàn: “Con không gây phiền phức gì cho cậu ấy đâu.”

Bà Tô nhàn nhã đưa mắt qua, làn da của bà mềm mại rạng rỡ, đúng là chăm sóc rất tốt.

“Sau này ngoài những ngày hai gia đình tụ tập ra, còn lại nếu không có việc gì thì không được sang nhà người ta.”

“Tại sao ạ?”

Bà Tô hỏi câu thứ nhất: “Con có phải là bạn gái cậu ấy không?”

“Con là bạn thân của cậu ấy mà.”

Câu thứ hai: “Con có thích thằng bé không?”

“Thích chứ.”

Câu thứ ba: “Con có nghĩ đến chuyện hẹn hò với nó không?”

“Mẹ đi xa lắc xa lơ tận đâu thế?”

Bà Tô đặt máy xông hơi xuống, nhẹ nhàng chạm khăn bông lên mặt, cười lạnh: “Cái đầu nhỏ xíu nhà con thì nghĩ được gì đây hả? Trai chưa vợ gái chưa chồng, kể cả là bạn thân đi chăng nữa thì cũng không thể kè kè bên nhau cả ngày, hơn nữa hai đứa, một nam một nữ phải biết tránh xa dị nghị chứ?”

Cuộc nói chuyện này rất quen thuộc, gần đây cô không chỉ nghe thấy một lần.

Bà Tô thầm thở dài, nhẹ nhàng véo má con gái: “Con có biết thích bạn thân và thích bạn trai khác nhau điểm nào không?”

Tưởng Tinh nhớ lại mối tình đầu với Hứa Thư Trạch của mình, buồn bã nói: “Thích bạn trai là muốn tỏ tình với người ta sau đó hai người ở bên nhau.”

Bà Tô vò chiếc khăn bông mềm mại thành quả bóng, khẽ di chuyển cổ tay, ném chính xác vào thùng rác, rồi vội vàng gật đầu: “Ừm, vậy với bạn thân thì sao?”

“Với bạn thân thì…” Cô đột ngột im lặng.

Nếu phải chọn một người bạn thân nhất để đưa vào câu chuyện thì tất nhiên đó chính là Trương Tuyết Tề. Vậy sự yêu thích mà cô dành cho Trương Tuyết Tề là gì? Tặng quà, ăn chực cơm, sang nhà anh, có thể nói chuyện, có thể tâm sự, gặp phải khó khăn gì đó có thể ném cho anh. Nhưng tiền đề là anh sẵn sàng trao cho cô những quyền lợi đó mà. Vậy tại sao anh lại sẵn sàng chứ? Vì họ là bạn thân của nhau sao?

Thật ra cô cũng chưa hỏi Trương Tuyết Tề, ngoại trừ việc từ nhỏ lớn lên cùng nhau ra, thì trong những năm hai người không học tập và làm việc cùng nhau, không biết anh có quen thêm người bạn thân khác giới nào không, cũng giống như hai người họ, có thể ở cùng một mái nhà và nói cho nhau mọi thứ? Hay do là bạn bè từ nhỏ, tình cảm sâu nặng, nên khác với những người bạn bình thường khác?

Càng nghĩ, cô càng trở nên bối rối.

Thấy vẻ mặt bối rối của con gái, bà Tô cong môi, gợi lên chủ đề rồi đứng dậy đi vào phòng: “Vấn đề này con tự nghĩ đi, đừng để sau này làm bạn thân không được mà làm bạn trai cũng chẳng xong.”

“Nếu thực sự có ngày đó thì đừng có đến tìm chồng mẹ rồi đòi ôm ấp an ủi.” Bà Tô uyển chuyển xoay người lại, hướng ngón tay ngọc mảnh mai chỉ lên không trung: “Đó là chồng của mẹ, con tự đi tìm chồng cho mình đi.”

Tưởng Tinh đi vào ngõ cụt, trằn trọc trở mình. Trong đêm trăng thanh gió mát mất ngủ này, lại xuất hiện một vấn đề khiến cô càng thêm khó ngủ.

Vân Hiểu Nguyệt muốn hẹn gặp một mình cô. [1] Bên TQ tiểu học là từ lớp một đến hết lớp sáu.