Chương 40: Akuman (5)

"Đừng tự mình gánh."

Edit: Rea

—————

Tần Nghiên trầm mặc vài giây, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, mở miệng: "Gọi điện cho Tôn Giai Thần."

Ngụy Hoài Minh bấm gọi điện, trong lúc chờ đợi đối phương nghe máy thì hỏi Tần Nghiên: "Vừa rồi là..."

"Chu Uyển." Mặc dù chỉ có thể nghe được giọng nữ điện tử nhắc nhở "Đã tắt máy", nhưng Tần Nghiên vẫn gọi lại hết lần này đến lần khác, "Cô ấy đang cầu cứu."

"Quán cà phê đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tần Nghiên gật đầu, lấy điện thoại trong tay Ngụy Hoài Minh.

Tôn Giai Thần đã đợi cuộc gọi này rất lâu, gần như là trả lời nó ngay khi tiếng chuông reo. Sau khi bắt máy nghe bọn họ bên này nói một hồi cũng không dám lên tiếng.

Tần Nghiên đè thấp giọng, gọi một tiếng "em yêu" —— ngược lại, giọng giống Trịnh Uyên đến tám phần.

Tôn Giai Thần nghe thấy một tiếng này thì theo phản xạ có điều kiện run một cái, khi cảm nhận được ánh mắt của Tôn Trinh phía sau ném tới thì giả bộ lơ đãng gãi tai, nhếch khóe miệng: "Được, anh đang ở nhà đúng không? Tôi về ngay đây... Anh lại uống nhiều nữa à? Không phải là tôi đã bảo anh uống ít rượu rồi sao? Được rồi, về nhà rồi nói, anh uống chút nước trước đi."

Sau khi cúp máy, Tôn Giai Thần điều chỉnh biểu cảm trong góc một chút, rồi vội vã chạy đến trước mặt Tôn Trinh, vẻ mặt nôn nóng: "Ba, Trịnh Uyên uống nhiều quá... Con không yên tâm..."

Tôn Trinh nhìn chằm chằm anh chốc lát, như là bất mãn anh phá hứng thú của mọi người, phất tay ý bảo anh đi nhanh đi.

Tôn Giai Thần xin lỗi khách khứa rồi bước nhanh ra khỏi đại sảnh.

Thấy anh ra cửa, Tôn Trinh liếc nhìn về phía cầu thang, nhìn thấy một đôi mắt lấp lánh sáng lên trong bóng tối.

"Chu Uyển đã xảy ra chuyện sao?" Tôn Giai Thần rút điếu thuốc Tần Nghiên vừa mới nhét vào miệng xuống, ấn vai hắn nôn nóng hỏi, "Vậy Triệu Chính đâu?"

Tần Nghiên liếc mắt nhìn anh ta, lại lấy một điếu thuốc khác ra, nhắm mắt lại dựa ra sau: "Tự hỏi đi."

Ngụy Hoài Minh đang lái xe nghe Tôn Giai Thần hỏi câu này cũng cười: "Ngài còn nhớ còn có như vậy sao?" Nói xong thì đè thấp giọng, học giọng điệu của Tôn Giai Thần khi nói chuyện trong căn phòng ấy, "Ngụy Đội, đây là bạn trai em, Trịnh Uyên."

Tôn Giai Thần tiện tay cầm quyển sách đắp lên mặt diễn vai tự kỷ, mặt đã đỏ bừng: "Anh Minh, xin anh đừng nhắc tới chuyện này nữa."

"Anh mày không chỉ muốn nhắc, mà còn phải nhắc tới trước mặt tiểu khả ái nhà chú." Ngụy Hoài Minh ném điện thoại của mình cho anh ta, "Thông tin liên lạc đều ở trong đó, ngại gọi điện thoại thì nhắn tin."

Điện thoại bị Ngụy Hoài Minh che có hơi nóng lên, Tôn Giai Thần do dự trong chốc lát, nhưng vẫn gọi điện.

Triệu Chính mới vừa ngủ đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cau mày nhìn ID người gọi, xác nhận là người mà mình không thể trêu vào thì nhịn xúc động muốn cúp máy xuống.

"Ngụy Đội."

Tôn Giai Thần nghe giọng nói biếng nhác buồn ngủ đến mơ mơ màng màng của cậu thì mềm lòng rối tinh rối mù, nhẹ giọng nói: "Là tôi."

Đầu bên kia đột nhiên không có động tĩnh, sau một hồi im lặng ngắn ngủi thì cúp máy.

Tôn Giai Thần nhìn điện thoại dở khóc dở cười, hỏi Tần Nghiên: "Làm sao bây giờ?"

Mí mắt Tần Nghiên cũng lười nhấc lên, nhẹ nhàng phả ra một vòng khói: "Xứng đáng."

Sau khi Triệu Chính cúp máy thì hoàn toàn không buồn ngủ nữa, nghe tiếng gió ngoài cửa sổ gào thét, cậu kéo chăn quấn chặt lấy mình.

Không sao là tốt rồi.

Quán cà phê vẫn cứ mở theo thường lệ, Ngụy Hoài Minh đi vào hỏi một vòng thì tất cả mọi người đều nói Chu Uyển được một người đàn ông đón đi rồi. Người đàn ông đó thường xuyên đến quán, hay đến nên quen biết với Chu Uyển, nhưng mỗi lần có nhân viên cửa hàng hỏi bọn họ hiện tại có phải quan hệ bạn trai bạn gái hay không thì Chu Uyển đều chỉ cười cười, không trả lời.

"Mọi người còn nhớ bảng số xe của hắn không?" Tần Nghiên hỏi.

Một nhân viên nhỏ mới tới đáp hắn: "Anh ta chưa bao giờ lái xe tới, trước đó chúng tôi còn từng nói chuyện này với chị Chu Uyển, nói không chừng người đàn ông này là kẻ nghèo hèn, bảo chị ấy đề phòng đừng bị lừa..."

Ngụy Hoài Minh không có tâm trạng nghe suy nghĩ linh tinh của cô bé nên làm động tác tạm dừng: "Cho nên Chu Uyển là tự nguyện đi cùng hắn?"

"Đúng vậy, hai người bọn họ thường xuyên cùng nhau ra ngoài." Cô gái nhìn đồng hồ, "Chắc là qua nửa giờ nữa sẽ trở lại."

Bây giờ là mười rưỡi tối.

Sắc mặt Tần Nghiên ngưng trọng: "Có thể cho tôi xem ảnh chụp của người đó không?"

Ảnh là do Chu Uyển nhờ bạn nữ cùng phòng chụp, hai người đứng cùng một chỗ đối mặt nhau, người đàn ông cẩn thận lau kem trên khóe miệng cô, trong mắt tất cả đều là tình yêu.

Người đàn ông khoảng tầm hai mươi mấy tuổi, chỉ có thể nói là diện mạo bình thường, nhưng tỉ lệ dáng người không tệ, người cao chân dài. Chu Uyển vừa vặn cao đến vai hắn, nhón chân vòng lấy cổ hắn, cười như một đứa trẻ.

Tần Nghiên cầm ảnh chụp lật xem mấy lần, cuối cùng lắc đầu.

Chưa từng gặp.

"Em xác định người gọi điện là Chu Uyển?" Ngụy Hoài Minh nhận lấy bức ảnh, nhìn hai người rất rõ ràng là người yêu, "Có thể là nghe nhầm không?"

"Sẽ không." Lúc trước Tần Nghiên đưa Chu Uyển đến nơi này, sợ cô sẽ xảy ra chuyện nên đã cho cô một chiếc máy dành cho người cao tuổi có kích thước rất nhỏ để cô luôn mang theo bên người, dãy số vừa rồi hắn nhận được trùng với số điện thoại đó.

"Sao lại là số vùng khác?"

"Chưa kịp làm sim mới nên cho cô ấy số cũ trước đó em dùng luôn."

Kích thước của chiếc máy rất nhỏ, có lẽ Chu Uyển đã dùng điện thoại của mình ngụy trang mới tìm được cơ hội gọi điện cho hắn, nhưng điện thoại vẫn bị ngắt.

"Nếu là Chu Uyển cúp máy thì còn đỡ, nhưng nếu là người dẫn cô đi thì..."

Tần Nghiên không nói tiếp, nhưng Tôn Giai Thần nghe thấy thì toàn thân nổi da gà.

Ngụy Hoài Minh trầm mặc chốc lát, không chắc hỏi: "Định vị thử xem sao?"

Tần Nghiên thở dài —— tuy rằng khả năng rất lớn là tốn công vô ích, nhưng cũng chỉ có thể làm vậy.

Vì thế Triệu Chính lần thứ hai bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Hai nhóm người gần như chân trước chân sau đến cục cảnh sát. Tôn Giai Thần vừa xuống xe đã thấy Triệu Chính đang ở bên ngoài lấy chìa khóa mở cửa, ba bước cũng thành hai bước tiến đến trước mặt khoác vai cậu.

Trên bụng vững chắc ăn một quyền. Thật ra Triệu Chính không dùng nhiều lực, nhưng mấy ngày nay Tôn Giai Thần vốn đã bị dày vò đến nỗi thân thể không khỏe, thậm chí từ hôm qua đến giờ còn chưa ăn được một miếng cơm, nên trực tiếp bị một quyền này đánh đến lui về sau mấy bước.

Triệu Chính mở cửa xong thì nhìn chằm chằm tay mình chốc lát, hoài nghi mình trong một đêm luyện được tuyệt thế thần công gì đó.

Ngụy Hoài Minh bật đèn trong phòng lên, giơ ngón cái cho Triệu Chính: "Đáng đánh."

Vốn dĩ Triệu Chính đánh xong thì có chút hối hận, hiện tại thấy Tôn Giai Thần ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, thoạt nhìn rất đáng thương thì lại muốn đi lên kéo anh một cái, nhưng vừa đi được hai bước thì bị Ngụy Hoài Minh túm lấy.

"Cậu có tiền đồ chút đi." Ngụy Hoài Minh xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, hắng giọng nói, "Hôm nay nó mới vừa dẫn anh gặp bạn trai nó."

Lúc này Tôn Giai Thần không có tâm tình giả vờ bị thương nữa, trực tiếp bật dậy từ trên mặt đất, túm lấy Triệu Chính nhận sai: "Không phải, em nghe tôi giải thích..."

Triệu Chính gỡ tay anh từ trên tay mình xuống, mặt không biểu tình nhìn anh một cái rồi xoay người vào trong.

Ngụy Hoài Minh chặn Tôn Giai Thần ở ngoài cửa, thuận tay đóng cửa lại, ngăn cách với hai người trong phòng: "Chú không có tự giác làm người tình nghi thì thôi đi, còn muốn gây trở ngại công vụ à?"

"Mẹ nó anh có nói đạo lý không hả?" Tôn Giai Thần tức giận đến xù lông, lần đầu nói lời thô tục với Ngụy Hoài Minh, "Nếu anh không nói thì chuyện này có thể xảy ra sao?"

Ngụy Hoài Minh ấn anh ta xuống ghế trước cửa, hừ lạnh một tiếng: "Anh nói sai câu nào rồi?"

"Có phải chú nói với anh Trịnh Uyên là bạn trai mình không?"

"Có phải chú vẫn luôn có chuyện gạt bọn anh không?"

"Có phải là chú do dự không quyết đoán mà vẫn cứ đeo theo người ta không?"

Mỗi khi hỏi một câu thì đầu Tôn Giai Thần lại rũ xuống một phân, như là đà điểu vùi đầu vào cát —— nhưng mà nơi này không có cát, nên anh không thể tránh được.

"Trẻ nhỏ đều biết phải chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm." Ngụy Hoài Minh ngồi xuống bên cạnh anh, thở dài, "Lại nói, chuyện đã làm, sai thì chính là sai rồi."

Quở trách xong, Ngụy Hoài Minh châm điếu thuốc, dựa vào mép tường nhìn chằm chằm mũi chân mình, trong mắt dâng lên một tầng sương mù: "Thực xin lỗi."

Xin lỗi, không thể kịp thời phát hiện, không thể bắt lấy người xấu sớm một chút, để các cậu phải chịu nhiều uất ức như vậy.

Tôn Giai Thần vẫn đang tiếp thu phê bình nghe thấy những lời này thì đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Người nên nói xin lỗi không phải là anh." Tôn Giai Thần khịt mũi, "Đều là do em tự tìm."

"Vậy Chu Uyển đâu?" Ngụy Hoài Minh đếm từng người bị hại một, "Đặng Lệ Lệ với mẹ cô bé, Tề Đan với Tề Tái, cả ba người bị phân thây thảm khốc kia, còn có những đứa nhỏ bị nhốt trong l*иg sắt dưới tầng hầm ngầm ở huyện Du... Bọn họ đâu?"

Bọn họ không làm gì sai, thậm chí bọn họ còn sống nỗ lực hơn rất nhiều người.

"Anh không cứu được tất cả mọi người." Tôn Giai Thần không biết an ủi anh thế nào, chỉ cảm thấy hiện tại mọi ngôn ngữ đều rất nhạt nhòa, "Anh Minh, anh không phải là chúa cứu thế, không cần gánh nhiều thứ như vậy."

"Nhưng trong mắt rất nhiều người, chúng ta chính là chúa cứu thế." Anh nhìn biển số treo bên cạnh văn phòng mình, vẻ mặt trịnh trọng, "Bọn họ chỉ có thể tín nhiệm chúng ta, nhưng anh lại hết lần này đến lần khác phụ lòng tín nhiệm của bọn họ."

Thật ra anh đã sớm chịu đựng không nổi.

Không biết bao nhiêu lần mơ thấy sinh mệnh sống bên cạnh biến thành một bộ xương vây quanh mình, hết lần này đến lần khác kể lại nỗi đau của anh, mà anh thì bất lực.

Những người đó đúng thật là làm việc ác, nhưng nếu anh không can thiệp vào, thì bọn họ sẽ không gϊếŧ người.

Đạo lý này, anh hiểu, Tần Nghiên cũng hiểu.

"Anh không muốn tra xét nữa." Ngụy Hoài Minh ngồi xuống đất như đột nhiên buông xuống thứ gì đó, cười khổ, "Kịp thời ngăn chặn tổn hại đi."

"Cuối cùng cũng nói ra rồi." Tần Nghiên đẩy cửa, đau lòng nhìn người trên mặt đất, gõ lên tường, "Hiệu quả cách âm của phòng này thật sự rất tệ."

Hắn đã sớm phát hiện trạng thái bất thường của Ngụy Hoài Minh, nhưng anh không nói, nên Tần Nghiên cũng không dám hỏi.

Một cọng dây thun căng chặt quá lâu thì luôn có lúc bị đứt, hắn đang chờ nó đứt.

Ngụy Hoài Minh kinh ngạc chỉ trong chớp mắt, rồi nhanh chóng từ mặt đất đứng dậy, xấu hổ gãi đầu: "Anh nói chơi thôi."

Tần Nghiên đi đến trước mặt anh, cầm lấy tay trái của anh, vuốt ve chiếc nhẫn trên tay: "Em không đáng để anh nói lời thật lòng sao?"

"Không phải..." Ngụy Hoài Minh cuống quít phủ nhận, "Anh chỉ thấy cảm xúc tiêu cực không có ý nghĩa gì là không cần thiết..."

"Cần thiết." Tần Nghiên ngắt lời anh, hốc mắt đỏ hoe lặp lại, "Xin anh, đừng tự mình gánh, xin anh..."

Anh không cần vẫn luôn là ánh mặt trời, một đường vượt mọi chông gai, em chỉ cần anh bình an vui vẻ, vậy là đủ rồi.

Ngụy Hoài Minh ôm chặt người trước mắt, trân trọng nói tiếng "Được".

Tôn Giai Thần muốn nói chuyện với Triệu Chính nhưng lại không biết mở lời như thế nào, chỉ có thể hỏi bọn họ có tìm được manh mối nào không.

Triệu Chính gật đầu.

"Định vị thành công."

Hết chương 40.

————-

Oilatroi hai ông thần sến quá 🥲