Edit: Lune Trong đám người đang ngẩng đầu ngắm pháo hoa, người không ngừng nhìn ngó xung quanh - Phương Hạo là người đầu tiên phát hiện ra món quà năm mới Quý Đồng nhận được.
Cậu ta tò mò chọc tay vào quả cầu pha lê: "Nó ở đâu ra vậy? Anh mua trên quảng trường à?"
Quý Đồng nhanh nhẹn né đi, đắc ý nói: "Ký chủ tặng anh đó."
Cậu vừa động, tuyết trong thế giới trong suốt lại bay lên, mang đến vẻ đẹp óng ánh long lanh.
Phương Hạo lẩm bẩm đồ keo kiệt rồi lại nói: "Tuyết rơi đẹp ghê, đứa bé này trông giống anh này, đây là kỷ niệm hôm chúng mình đắp người tuyết hả? Nhưng sao không có em? Rõ ràng em cũng ở đó mà."
Quý Đồng đáp: "Bởi vì anh ăn ảnh hơn."
"Hừ -"
Quý Đồng cướp lời: "Hừ, ngây thơ!"
"Sao anh lại cướp lời thoại của em!"
Phó Âm Âm đang ôm mèo nhìn chăm chú vào bầu trời đêm, nghe tiếng bọn họ nói thì nghiêng đầu nhìn sang.
Ban đầu cô bị cuộc trò chuyện của họ chọc cười, có điều ý cười vừa lóe lên trong ánh mắt đã nhanh chóng bị sự ngạc nhiên thay thế.
Quả cầu pha lê tỏa sáng dưới pháo hoa rực rỡ trông tựa như một giấc mơ huyền ảo lộng lẫy.
Đây là món quà mà ký chủ của Quý Đồng đã tặng cho cậu à?
Đối với hệ thống AI thì đây là một món quà bất thường.
Nhìn phản ứng vui mừng nhảy nhót như chim sẻ của Quý Đồng, Bùi Thanh Nguyên yên tâm hẳn, hắn rất hài lòng với hiệu quả của món quà này, sau đó yên lặng nghe Quý Đồng với Phương Hạo cãi nhau.
Phó Âm Âm suy nghĩ một lúc rồi không nhìn bọn họ nữa.
Khi chùm pháo hoa cuối cùng trên bầu trời đêm biến mất, biển người đông đúc bắt đầu tản ra một cách có trật tự, vội vàng về nhà để xem chương trình Gala đón Giao Thừa.
Trên đường đi, Quý Đồng vui vẻ ôm quả cầu pha lê không chịu buông ra, còn máy ảnh thì treo trên cổ Bùi Thanh Nguyên.
Trước khi rời khỏi quảng trường trung tâm, hắn chủ động đề nghị chụp ảnh cho ba người Quý Đồng.
Quý Đồng luôn là người chụp ảnh và quay video cho người khác, nhưng bản thân lại hiếm khi nào xuất hiện trong những khung hình.
Trong cái Tết đặc biệt nhất mà Bùi Thanh Nguyên từng trải qua này, hắn cũng đã tự chụp được một bức ảnh đặc biệt không kém.
Dưới bầu trời đầy pháo hoa, Phó Âm Âm mỉm cười ôm mèo trong ngực, Phương Hạo tỏ ra siêu ngầu, còn Quý Đồng ngồi trên hàng rào cười tươi rói, cả hai đều đang giơ ngón tay hình chữ V và phía sau họ là mặt sông gợn sóng lấp lánh.
Nhìn họ giống như một gia đình ba người vậy.
Phó Âm Âm trông giống một người mẹ trẻ vừa tài trí lại vừa xinh đẹp, mà tính cách của Phương Hạo thật ra còn giống trẻ con hơn cả Quý Đồng, nhìn sao cũng không giống một người cha.
... Từ từ, sao hắn lại nghiêm túc tưởng tượng cảnh này vậy?
Bùi Thanh Nguyên cố gắng gạt bỏ suy nghĩ kỳ quặc này ra khỏi đầu rồi tập trung vào việc rửa rau trong bếp.
Ban ngày hắn đã mua rất nhiều thức ăn ngoài chợ, trong đó hầu hết đều được chuẩn bị cho bữa đêm thịnh soạn, bên trong toàn là thứ Quý Đồng thích ăn.
Nhưng hình như không có gì là Quý Đồng không thích ăn thì phải.
Âm thanh sôi động từ chương trình Gala trên TV ngoài phòng khách truyền vào bếp, Quý Đồng với Hoa Hoa đang nằm trước bàn, động tác nâng má nhìn bong bóng bốc lên từ nồi lẩu của cả hai giống nhau như đúc.
Quả cầu pha lê trong tay Quý Đồng tỏa ra ánh sáng, những bông tuyết mịn nhảy múa không biết mệt mỏi, chiếu sáng ánh sáng lấp lánh trong mắt cậu.
Phương Hạo có vỏ ngoài là người trưởng thành được giao nhiệm vụ bóc trứng chim cút, hết quả này đến quả khác bị cậu ta bóc ra thành một loạt lồi lõm như bề mặt của Mặt Trăng.
Phó Âm Âm đang bày hoa quả với bánh ngọt lên bàn bên cạnh nhìn không nổi nữa, bèn đưa tay cứu lấy mấy quả trứng đáng thương, bóc ra gọn gàng rồi mang vào bếp.
Bùi Thanh Nguyên nhận lấy rồi rửa sơ, động tác thuần thục đổ vào nồi đất đang hầm thịt kho tàu.
Phó Âm Âm đứng tựa vào cửa bếp nhìn một lúc, chân thành nói: "Thơm quá, cậu nấu ăn ngon lắm, bữa tối nay cũng vậy."
Bùi Thanh Nguyên trả lời: "Cảm ơn chị."
Cô nhớ lại bức ảnh lần đầu tiên ký chủ nấu ăn mà Quý Đồng đã đăng vào trong nhóm mấy tháng trước, nhịn không được mà nói: "Tôi nhớ Tiểu Đồng từng nói bữa cơm đầu tiên cậu nấu có đủ cả sắc lẫn vị, rất có năng khiếu."
Bùi Thanh Nguyên nghe cô nói vậy, thành thật tự phê bình: "Thịt kho tàu lần đó quá mặn, trứng bác cà chua quá ngọt, rau xào lại quá nhát, vị của món nào cũng có vấn đề, chỉ có vẻ ngoài là còn tạm được."
Hắn nhớ rõ từng chi tiết của bữa ăn đó.
Còn cả dáng vẻ hoàn toàn không quan tâm đến vị mặn nhạt, ăn rất vui vẻ của Quý Đồng nữa.
Phó Âm Âm nhìn cậu học sinh cấp ba mới vừa rồi còn điềm tĩnh khách sáo bỗng trở nên chân thực hơn nhiều.
Ngay cả câu nói cũng dài hơn.
Cô ngẫm nghĩ một lúc, bất ngờ hỏi thẳng: "Cậu nghĩ gì về hệ thống?"
Bùi Thanh Nguyên hơi ngạc nhiên.
Vốn dĩ hắn vẫn muốn tìm cơ hội hỏi Phó Âm Âm để biết nhiều hơn về hệ thống, nhưng không ngờ cô lại chủ động nhắc đến.
Phó Âm Âm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn, nói thẳng: "Tôi thấy cậu tặng quà cho Tiểu Đồng. Nó rất đẹp, nhưng với hệ thống chúng tôi thì những món quà kiểu vậy rất hiếm gặp."
Ký chủ của Quý Đồng học nấu ăn, ký chủ của Phương Hạo luyện chế vỏ kiếm, những việc này có thể nói là đều có quan hệ mật thiết với bản thân ký chủ, cho dù không có hệ thống thì bọn hắn cũng sẽ làm vậy.
Nếu ký chủ và hệ thống sống hòa thuận với nhau thì việc thuận theo sở thích ăn uống của đối phương, hay thẩm mỹ về màu sắc của vỏ kiếm chỉ là một việc đơn giản. Vì con người vốn rất dễ bị ảnh hưởng bởi những người hay sự vật thân thiết với mình.
Nhưng quả cầu pha lê tuyết thì khác, nó không liên quan gì đến bản thân ký chủ, nó là một món quả thật sự, chỉ đơn thuần là muốn người nhận cảm thấy vui vẻ.
Bùi Thanh Nguyên dường như đã hiểu ý của cô, hắn dừng việc mình đang làm lại rồi thận trọng trả lời: "Tôi coi hệ thống như bạn bè, giống như giữa các hệ thống cũng coi nhau là bạn bè vậy."
Kể từ ngày gặp Quý Đồng, hắn chưa bao giờ coi Quý Đồng là một công cụ lạnh lùng hay một trí tuệ nhân tạo giúp đỡ mình.
Sau khi nhìn Quý Đồng sinh hoạt cùng những người bạn hệ thống này, Bùi Thanh Nguyên càng cảm thấy ngoại trừ trái tim máy móc và đẹp đẽ kia, Quý Đồng không khác gì những con người bình thường cả.
Mặc dù trái tim máy móc đó có thể đại diện cho một loại khoảng cách và ranh giới nào đó không thể vượt qua.
Nghe thấy câu trả lời thông minh này, Phó Âm Âm bật cười.
Lúc đầu cô muốn nhắc nhở vài điều, nhưng sợ sẽ phản tác dụng nên cuối cùng vẫn không nói gì.
Cô vừa định quay người đi ra thì nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Bùi Thanh Nguyên.
"Quý Đồng là người bạn quan trọng nhất của tôi." Hắn hỏi: "Hoàn thành nhiệm vụ đến mức độ nào mới được coi như triệt để kết thúc? Sao khi hoàn thành tất cả nhiệm vụ, hệ thống sẽ rời khỏi thế giới này à? Phải làm sao mới có thể ở lại?"
Hắn nghĩ, có lẽ Quý Đồng thích thế giới hiện tại.
Phó Âm Âm giật mình.
Cậu học sinh cấp ba trước mắt không hỏi cô về dáng vẻ sau khi trưởng thành nhờ vào hệ thống và nhiệm vụ, mà là hỏi khi nào thì nhiệm vụ mới kết thúc và hệ thống sẽ đi đâu sau khi kết thúc.
Cô im lặng thật lâu, cuối cùng chỉ trả lời một câu.
"Chờ đến khi cậu đủ mạnh."
Đây là đáp án câu đầu tiên hay tất cả các câu?
Bùi Thanh Nguyên định nói thêm gì nữa nhưng Phó Âm Âm đã trở lại phòng khách, đồng thời nhanh tay nhanh mắt nắm lấy tai Phương Hạo, giận dữ nói: "Chị mới đi có năm phút mà em đã làm hỏng đĩa hoa quả chị bày lên rồi."
Phương Hạo biện minh: "Chị Âm Âm, chị không thấy hình dạng này sáng tạo lắm à?"
"Em đang nói đến mấy hạt lạc trên bàn hay là mấy hạt dưa giống như kiến nằm rải rác quanh hạt lạc?"
"Đúng đúng đúng, chị Âm Âm thông minh thật đấy! Đây là em bắt chước món ăn nhìn thấy trên mạng đó, trứng kiến hấp!"
"..." Phó Âm Âm không nhịn được gõ vào đầu cậu ta: "Im miệng!" Quý Đồng hóng hớt bên cạnh, giễu theo: "Anh đã nói là em sẽ bị đánh rồi mà."
Phó Âm Âm đối xử với ai cũng như ai, cô bóp mặt bạn nhỏ: "Tội không ngăn cản này."
Quý Đồng theo phản xạ nhìn về phía bếp, tình cờ thấy Bùi Thanh Nguyên đang ra tới cửa thì vội cầu cứu với phát âm không rõ: "Ý ủ, i ào ăn ẩu ế?"
Bùi Thanh Nguyên lý trí quay đầu vào trong bếp, tránh xa cuộc chiến gia đình: "Sắp rồi."
Bữa ăn thịnh soạn đêm nay là lẩu uyên ương kèm món ăn đầy bàn, còn có thịt kho tàu với tôm đất cay yêu thích của Quý Đồng.
Trước nồi lẩu nghi ngút khói, trên TV đang chiếu chương trình Gala cuối năm.
Phương Hạo vừa bị mắng một trận giờ đang ngoan ngoãn ăn tôm đất, cạu ta khen ngợi: "Tôm ngon quá đi mất, sau này về rồi em cũng học làm tôm đất."
"Hình như thời ngày xưa không có tôm đất đâu." Quý Đồng nói: "Em phải bắt đầu từ việc nhập giống và nuôi trồng."
"Ồ, bảo sao ở đó lâu vậy rồi mà em còn chưa thấy nó." Phương Hạo đột nhiên nghĩ ra một ý: "Anh bảo nếu em nuôi thành công và làm được món tôm đất cay, liệu mấy lão yêu quái kỳ Tích Cốc kia ngửi thấy mùi rồi còn nhịn ăn được nữa không?"
Quý Đồng thử tưởng tượng truyện huyền huyễn Long Ngạo Thiên bỗng biến thành truyện về ẩm thực, lên tiếng khích lệ chẳng hề có ý tốt: "Em thử xem, nhớ quay video lại cho anh xem với nhé."
Đến giờ, khi Bùi Thanh Nguyên nghe thấy mấy cuộc trò chuyện kỳ
lạ kéo dài từ cổ đại đến hiện đại này, trong lòng hắn đã hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí còn tưởng tượng ra được chút.
Hắn dùng một cái muôi có lỗ vớt ba chỉ bò chín lên rồi cho vào bát của Quý Đồng, động tác rất tự nhiên.
Phó Âm Âm vừa nghe hai đứa trẻ con nói chuyện tào lao vừa quan sát câu đối trên cửa bếp, cất lời trêu chọc: "Vừa nãy không để ý, câu đối này thú vị ghê, tôm hấp dầu sườn xào chua ngọt..."
Lúc cô đọc đến câu đối trên hoành phi là đứng đầu kỳ thi tuyển sinh, Bùi Thanh Nguyên đang cầm vững chiếc muôi bỗng run lên.
"Chữ này viết đẹp đấy, ai viết vậy?" Quý Đồng nhanh nhảu đáp: "Ký chủ viết đấy!"
Bùi Thanh Nguyên giả chết thất bại, đành phải cố giả vờ bình tĩnh nhìn về phía màn hình TV: "Tiết mục hài kịch bắt đầu rồi."
"Ký chủ, anh đang xấu hổ à? Chữ anh đẹp mà, sao lại xấu hổ -"
Quý Đồng vẫn đang líu ríu bên tai không ngừng, Bùi Thanh Nguyên nghĩ một lúc rồi học theo Phó Âm Âm bóp mặt cậu: "Xem TV đi."
Quý Đồng lập tức đổi ý, ánh mắt sáng ngời, nói tiếp: "Tôm đất nữa."
Bùi Thanh Nguyên cam chịu bóc tôm.
Bữa đêm nay ăn rất lâu. Ưu điểm của lẩu là ăn mệt rồi thì nghỉ, lúc nào thèm lại ăn tiếp, trong phòng tràn ngập hương vị ấm cúng của thư thái của Tết.
Phó Âm Âm viết xong chữ Phúc mà mọi người đã để lại cho mình trên bàn trà, nét chữ của cô rất đẹp, hơn nữa còn toát lên vẻ khí khái. Sau khi dán lên, bốn kiểu chữ khác nhau góp thành một bức ảnh gia đình trông lại hài hòa đến lạ.
Gần đến thời khắc Giao Thừa, ngoài trời vang lên tiếng pháo hoa và pháo nổ đứt quãng. Bùi Thanh Nguyên vào trong phòng yên tĩnh hơn để gọi điện cho ông nội chúc Tết. Ba hệ thống và một con mèo đứng thành một hàng ngoài ban công ngắm cảnh đêm.
Ở khu đất trống dưới tầng cách đây không xa, có vài gia đình đang bê thùng đựng pháo hoa ra ngoài, có người định đợi đến 0 giờ thì tốt, có người lại muốn đốt luôn bây giờ.
Phó Âm Âm cảm khái: "Lâu rồi mới thấy cảnh người đốt pháo trong khu chung cư, vẫn là thế giới hình chiếu tốt hơn."
Sau khi dây cháy sáng lên, người lớn dắt tay trẻ con chạy sang một bên để tránh. Đứa trẻ con đội mũ lông, đeo găng tay bịt tai mình lại, sau khi thấy chùm pháo hoa đầu tiên bay lên thì thích thú ra trò, phấn khởi nhảy nhót.
Giọng Quý Đồng mang theo ao ước: "Em cũng muốn bắn pháo hoa."
Hoa Hoa: "Meo meo meo!"
"Ngày mai đi mua pháo hoa rồi bắn cùng nhau." Phó Âm Âm đồng cảm: "Ngắm pháo hoa cả tối nay mà vẫn thấy chưa ngắm đủ."
Phương Hạo nghiêm túc nhắc nhở về kế hoạch đã sắp xếp xong: "Ngày mai chúng ta phải đến công viên chơi rồi ngồi tàu lượn siêu tốc, ngồi ba lần!"
Thậm chí Phó Âm Âm còn không buồn nói cậu ta trẻ con nữa: "Tối mai đến trung tâm thương mại, chị muốn mua quần áo cho Tiểu Đồng."
Tuy thời gian cô làm hệ thống không ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được bầu không khí Tết ấm áp và trọn vẹn như vậy.
Dù sao thì hầu hết thời gian hệ thống đều phải ở bên cạnh ký chủ của mình, không được đi lung tung. Lần này lại khá may mắn, ký chủ của cô và Phương Hạo một người giả chết để trốn một người bế quan, ở thế giới của Quý Đồng đang đúng dịp Tết mà ký chủ của cậu lại đồng ý cho các hệ thống khác đến đây.
Không biết lần sau tới chơi sẽ là khi nào.
Quý Đồng tò mò hỏi: "Mua quần áo cho em á? Tại sao?"
"Bởi vì em sắp trưởng thành rồi." Phó Âm Âm cười nói: "Trưởng thành là một chuyện đáng mừng nên phải mua quần áo mới."
Đặc biệt là trưởng thành về lại dáng vẻ ban đầu.
Phó Âm Âm vẫn nhớ bức ảnh Quý Đồng từng gửi vào trong nhóm, khi đó cậu mặc quần áo nhạt màu.
Cô cảm thấy Quý Đồng hợp với màu sắc tươi sáng hơn.
Hai mắt Quý Đồng sáng lên: "Chị muốn mua áo sơ mi đen cho em hả?"
"Ừm, áo sơ mi đen và cả những cái khác em thích nữa. Dù sau sau này còn phải mặc nhiều." Giọng Phó Âm Âm rất dịu dàng: "Ngày mai đi xem thử."
"Cảm ơn chị Âm Âm!" Quý Đồng cực kỳ vui vẻ: "Đây là Tết em thích nhất."
Phó Âm Âm vỗ nhẹ lên đầu cậu: "Chị cũng vậy."
Trước khi Bùi Thanh Nguyên gọi chúc Tết xong rồi ra khỏi phòng, cô khẽ nhắc nhở: "Nhưng em phải nhớ giữ kín bí mật của hệ thống, đừng để lộ thân phận con người."
Quý Đồng nghiêm túc gật đầu: "Em sẽ phấn đấu vì tiền thưởng cuối năm!"
Nhìn gương mặt vẫn còn non nớt của cậu lúc này, Phó Âm Âm như thể trông thấy thiếu niên gầy gò đang mỉm cười rạng rỡ trước ống kính trong bức ảnh kia, khiến người ta bất giác muốn lại gần.
Đến ngày đó, ký chủ của Quý Đồng sẽ phản ứng thế nào?
Liệu câu trả lời vẫn là bạn bè sao?
Với một loại trực giác nhạy bén nào đó, cô nhìn lên bầu trời đêm còn sót lại làn khói mỏng.
Những chùm pháo hoa rực rỡ lại nở rộ lần nữa.