Chương 6: Nam chính 191 đến rồi

“Các con không cần phải giải thích với ta. Những mưu tính âm thầm của các con tưởng ta không biết à?” Triệu phu nhân nói rồi nhìn sang Triệu Tân Chi: “Bọn nó hỗn loạn cũng không sao, còn con, Tân Chi à, con là anh cả, con cũng tham gia làm bậy luôn sao?”

Triệu Tân Chi lạnh lùng đáp: “Tiểu Sâm bị thương, con chắc chắn phải về xem. Thằng hai không về, nó là người chẳng có tình cảm gì cả.”

Câu này lập tức nhận được sự đồng tình từ hai người còn lại: “Đúng thế, mẹ luôn nói anh hai lạnh lùng, vậy mà bắt bọn con phải như anh ấy sao?”

Triệu phu nhân tức giận đến mức không nói nên lời.

Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Triệu phu nhân tức giận hỏi: “Có chuyện gì?”

“Thưa phu nhân.” Chị Trần mở cửa, dè dặt nói: “Cận Đông đã trở về.”

Chà, người mà bọn họ nói là lạnh lùng tàn nhẫn giờ đã trở về rồi.

Triệu phu nhân hỏi: “Không phải nói là ra nước ngoài rồi sao?”

Chị Trần đáp: “Tôi cũng không rõ tại sao lại đột ngột quay về.”

Triệu phu nhân đi đến bên cửa sổ, kéo rèm lên nhìn ra sân, thấy một chiếc Bentley đen từ dưới bóng cây đi ra, dừng lại dưới nhà. Người đầu tiên bước xuống là tài xế mặc vest, Vương Quân, anh ta mở cửa xe, ngay sau đó Triệu Cận Đông từ trong xe bước ra, chỉnh lại cúc áo vest, đi thẳng vào trong nhà.

Triệu phu nhân quay lại nhìn ba người con trai, ai nấy đều có vẻ mặt nghiêm trọng.

Triệu Cận Đông đi thẳng lên lầu, chị Trần đã ra đón, nói vài câu, Triệu Cận Đông nhìn về phía phòng của Triệu phu nhân, thấy bà, liền gật đầu chào.

Triệu phu nhân đứng ở cửa, những món trang sức trên người lấp lánh dưới ánh sáng hành lang, bà nói: “Cận Đông về rồi, mau đi xem Tiểu Sâm đi, nó vừa mới tỉnh dậy.”

Triệu Cận Đông liếc nhìn ba người anh em nhà họ Triệu đứng sau Triệu phu nhân rồi bước vào phòng.

Triệu phu nhân quay lại nhìn ba người con trai: “Một đống người chạy về, tự tìm phiền phức phải không?”

Ba anh em nhà họ Triệu lạnh mặt trở về phòng, bất kể trong lòng nghĩ gì, cũng phải giữ thể diện.

Tống Sâm vừa đi vệ sinh, vừa nhớ lại hình ảnh ba anh em nhà họ Triệu mà mình vừa gặp.

Những nhân vật phụ cũng đẹp đến choáng váng, không biết nhân vật mà cậu đã tốn bao tâm sức để miêu tả sẽ ra sao nhỉ?

Nghĩ đến đó, trái tim cậu lại đập rộn ràng.

Ngoài việc bị trẹo mắt cá chân, chân còn bị xước, cậu kéo quần ngủ lên tới đùi, vừa đi vừa khập khiễng ra giường, thở hồng hộc ngồi xuống giường thì nghe thấy có người gõ cửa.

Cậu vội vàng trèo lên giường, vừa nằm xuống thì cửa phòng mở ra, một người đàn ông bước vào.

Người này rất cao, khi đi qua cửa, cánh cửa bình thường bỗng trở nên chật chội. Người đàn ông tiến đến bên giường, hai tay bỏ vào túi quần, nhìn cậu từ trên cao.

Cả người mặc vest, chỉ thiếu cái cravat, vóc dáng cao lớn, khỏe mạnh, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng. Dù vừa mới thấy ba anh đẹp trai, nhưng hình ảnh của người đàn ông này vẫn khiến cậu cảm thấy choáng ngợp hơn về cái đẹp.

Ánh mắt của người đó thật sự cuốn hút, kiên định và sáng trong, từ đường chân mày đến sống mũi, từ gò má đến cằm đều hiện lên những đường nét cương nghị, khiến người ta cảm thấy sự kiên quyết và sức mạnh toát ra từ chính con người ấy.

Tống Sâm cảm thấy tim mình đập mạnh, đây… có phải là Triệu Cận Đông không?

Người thật sự còn mạnh mẽ hơn nhiều so với những dòng chữ hoa mỹ trước đó!

“Cứ tưởng cậu sắp chết rồi.” Triệu Cận Đông nói.

Tôi đệt, giọng nói của hắn sao mà ấm áp và dễ nghe đến vậy …

Triệu Cận Đông nghĩ rằng Tống Sâm sẽ mắng chửi, nhưng không ngờ Tống Sâm chỉ ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.

Khi không muốn gây chú ý, Tống Sâm trông thật sự giống như một cậu nhóc ngây thơ. Chỉ có điều, hắn biết bên dưới vẻ ngoài vô hại ấy lại ẩn chứa một tâm hồn độc ác.

Hắn mím môi, ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn Tống Sâm.

Tống Sâm cảm thấy hơi ngượng, muốn quay đi chỗ khác, ai ngờ Triệu Cận Đông bất ngờ đưa tay ra, ngón tay thon dài và trắng trẻo nắm lấy cằm của cậu, buộc cậu phải nhìn thẳng vào hắn.

“Giờ mà trước mặt tôi cũng giả vờ ngây thơ nữa sao?” Triệu Cận Đông nói với vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu đầy châm chọc.

“Triệu Cận Đông…?” Tống Sâm căng thẳng thử gọi.

Giọng nói hơi khàn, cổ họng có chút bóp nghẹt,

Triệu Cận Đông nhướn mày một chút.

Quả nhiên là Triệu Cận Đông, người đã khiến hàng triệu độc giả say mê, thần tượng hoàn hảo mà không có chút tình cảm nào, lạnh lùng và tàn nhẫn!

Dù là do chính mình viết ra, nhưng cậu vẫn không khỏi gào thét trong lòng: “Đẹp trai quá má ơi!”

Nhìn gần, làn da hắn thật tuyệt, sống mũi và gò má thật hoàn mỹ, đôi môi quyến rũ, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.

Cậu nhìn một cách ngẩn ngơ, ánh mắt không thể kìm nén bộc lộ chút ngưỡng mộ, Triệu Cận Đông lập tức buông tay khỏi cằm cậu, bàn tay và ngón cái lướt qua như thể chạm vào cậu cũng khiến hắn cảm thấy ghê tởm, rồi hắn lạnh lùng đứng dậy nói: “Nếu cậu không sao thì tôi hy vọng trước khi ba về, cậu hãy đi làm những việc cậu cần làm, đừng nằm ở giường giả vờ tội nghiệp.”

Tống Sâm “ồ” một tiếng, thấy Triệu Cận Đông nhíu mày nhìn vào chân mình, mới nhận ra một ống quần của mình bị cuộn lên tận đùi, lộ ra bên ngoài. Cậu vội kéo chăn lên đắp kín, không kìm được nuốt một ngụm nước bọt.

Trong tác phẩm “Ly Hôn” của cậu đã không ít lần cậu miêu tả về Triệu Cận Đông, nhân vật nam chính 191 cm.

Đừng nói, lúc viết cậu không cảm thấy gì, giờ đây khi nhìn thấy người thật, mới nhận ra rằng 191 cm quả thực là rất cao, 191 mm lại có chút dài.

… Liệu những gì cậu đã viết sẽ giống như thế sao?

Thế thì cậu cũng tò mò không biết liệu Tống Sâm có ăn trôi được không!