Triệu phu nhân cũng không để tâm, bà nói: “Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi, làm ta sợ muốn chết.”
Thấy Tống Sâm ngây ngốc và lạnh lùng, bà nghĩ tâm trạng cậu không tốt nên không muốn nói chuyện, bèn bảo cậu nằm yên, rồi nói với Chị Trần: “Cô hãy mời bác sĩ Cố đến, tôi muốn hỏi thăm một chút về tình hình của Tiểu Sâm.”
Chẳng bao lâu sau, bác sĩ Cố đã đến, nói không có gì nghiêm trọng: “Chỉ là bị trật cổ chân, e rằng phải nằm trên giường vài ngày.”
Giọng nói của ông rất nhỏ, vị thiếu gia mà nhà họ Triệu nuôi dưỡng này có tính khí nóng nảy vô cùng, ông đã từng trải qua, cái tính nết như lửa ấy, bảo cậu ta nằm yên trên giường, không biết khi nghe thấy vậy có làm hỏng bệnh viện không… Bệnh viện này chính là do nhà họ Triệu mở ra.
“Không có chuyện gì lớn là tốt rồi, đó là điều may mắn.” Triệu phu nhân nói xong thì quay đầu nhìn Tống Sâm trên giường bệnh.
Bà biết Tống Sâm từ nhỏ đã ghét bệnh viện, nếu không có gì nghiêm trọng, bà cũng tiện thể đưa Tống Sâm về trang viên Triệu thị, trước khi lên xe bà nói với chị Trần: “Gọi điện cho nhị thiếu gia, Tiểu Sâm như vậy, nó chỉ gửi mỗi một bó hoa thôi sao? Bảo nó về nhà một chuyến, tôi có chuyện muốn nói với nó.”
Chị Trần đáp ứng, trong lòng lại than thở, sao việc khó khăn này lại toàn rơi vào tay cô.
Triệu Cận Đông không thích Tống Sâm, ngay cả người ngoài cũng biết họ không hòa hợp, chị Trần đã làm việc cho nhà họ Triệu hơn mười năm, mọi chuyện đều rõ ràng, cô biết nhiệm vụ này rất khó hoàn thành.
Cô cũng không muốn đắc tội với Triệu Cận Đông, vì vậy đã gọi điện cho trợ lý của Triệu Cận Đông, Phùng Nguyên, anh ta nói: “Triệu tổng vừa đi công tác rồi, giờ chắc đang ở trên máy bay.”
Triệu Cận Đông không về, nhưng mấy người con trai khác của nhà họ Triệu nghe tin Tống Sâm bị thương đều chạy về nhà.
Đêm đã khuya, trang viên cây cối um tùm, đến tối thường có mù sương. Triệu phu nhân đứng ở hành lang lầu ba, thấy hết chiếc xe này tới chiếc xe chạy vào nhà, cười lạnh nói: “Tháng trước sinh nhật tôi cũng không thấy bọn nó về đông đủ như vậy.”
Chị Trần an ủi: “Chứng tỏ họ rất có tình nghĩa, đều lớn lên cùng Tiểu Sâm mà.”
Triệu phu nhân ôm cánh tay nói: “Nghĩa thì chưa chắc có, chứ tình thì ai cũng không thiếu.”
Tống Sâm nằm trên giường, đã một ngày trôi qua, cậu vẫn còn choáng váng vì chuyện xuyên không.
Cậu xác định mình thực sự đã xuyên vào cuốn truyện “Ly Hôn”, bởi vì cách bài trí trong căn phòng này, đúng y như những gì cậu đã mô tả trong tiểu thuyết!
Chiếc tủ đa bảo đó, có phải là gỗ hương vàng không nhỉ? Cậu nhớ rõ đó là gỗ hương vàng khảm ngọc? Lúc đầu, để viết về giới thượng lưu, cậu đã tìm kiếm trên Baidu xem món gì quý nhất, thấy người ta bảo gỗ hương vàng rất đắt, thế là cậu đã thiết kế một chiếc tủ đa bảo từ thời Minh Thanh, trên đó bày những món cổ vật quý giá, đều là tài sản do cha mẹ ruột cậu để lại.
Cái đèn ngủ ở đầu giường, kích thước lớn, chạm khắc tinh xảo, hình dáng uyển chuyển, viên ngọc vàng tròn trịa, chính là viên “Điền Hoàng Đông” mà cậu đã mô tả không biết bao nhiêu lần phải không?
Vàng dễ kiếm, còn Điền Hoàng thì khó tìm, cậu nghe nói, Điền Hoàng Đông trên 200g đã được coi là hiếm, đó là món quà mà Triệu Vân Cương đã gửi cho cậu vào sinh nhật mười tám tuổi, khi ấy tặng cậu một khối ngọc, nặng tới 600g có giá hơn hai triệu, Triệu Vân Cương bảo cậu thích gì cũng được, chạm khắc gì cũng không sao, cậu đã chạm khắc hai đóa hoa quỳnh, Triệu phu nhân còn nói không may mắn.
“Vàng nuôi người nhàn hạ, hoa nuôi nụ cười”, Tống Sâm yêu hoa, đặc biệt là hoa quỳnh. Cậu đã định nghĩa điều này, cũng có một ý nghĩa ngầm, hoa quỳnh chỉ nở thoáng qua, tượng trưng cho cuộc hôn nhân không bền vững.
Cậu không nhịn được mà cẩn thận ngồi dậy, đưa tay chạm vào, cảm nhận được sự ấm áp, đúng là ngọc tốt!
Lần đầu tiên Tống Sâm cảm nhận được sự hưng phấn khi xuyên không. Nhớ lại lúc Tống Sâm mười tám tuổi, những món quà mà mấy anh em nhà họ Triệu tặng đều là những thứ có giá trị không hề nhỏ, phải không nhỉ?
Cậu cả Triệu Tân Chi gửi tặng một chiếc thuyền ngọc Đường Tống “bay xa vạn dặm”?
Cậu ba Triệu Bảo Đào, tặng một viên ruby sáu carat?
Cậu tư Triệu Khởi, tặng một chiếc Rolls Royce chăng?
Hình như Triệu phu nhân cũng tặng quà, là một chuỗi thiên châu quý giá truyền từ đời nhà Mạc?
Mà người chồng hiện tại của cậu, Triệu Cận Đông, gửi tặng...
À, hắn tặng cậu một con ngựa Hanoveria, chỉ tiếc là vừa cưỡi lên đã bị ngã xuống, cậu tức giận đến mức đập roi loạn xạ, khiến quản gia phải kéo đi làm thịt con ngựa đó.
Ngoài những món quà sinh nhật quý giá, quần áo thường ngày của cậu cũng toàn hàng hiệu. Chiếc túi xách da bê màu đen của Hermès, bộ vest cao cấp của Valentino, đồng hồ Patek Philippe, dây lưng Bottega Veneta, giày Prada…
Tống Sâm lập tức vùng dậy ngồi dậy, cảm thấy cần phải gọi người mang tất cả những món bảo bối mà cậu đã viết trong sách ra để xem, thỏa mãn đôi mắt. Là một người dân bình thường, cậu viết ra nhiều thứ hay ho, nhưng bản thân thì chưa từng được thấy.
Giá mà biết mình sẽ xuyên không đến đây, lúc trước cậu thật sự nên dành cả trăm chương để viết về những vật phẩm thượng lưu này, vì chúng đều là tài sản của cậu, quả thực có thể gọi là một đêm đổi đời!
Khi đang mải suy nghĩ, cậu bỗng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, ai đó không gõ cửa đã xông vào: “Tiểu Sâm!”
Ngay sau đó, lại có tiếng gọi vọng vào, ba người đàn ông lần lượt bước vào, ai nấy đều có dáng cao ráo, sống mũi cao, mỗi người một vẻ.
Người chạy lên phía trước, là một cậu cún con trẻ trung, đẹp trai như ánh nắng, chắc chắn là cậu tư Triệu Khởi.
Người đứng sau có vẻ trầm tĩnh, khuôn mặt chữ điền, có lẽ chính là cậu cả Triệu Tân Chi.
Còn người cuối cùng, thở hổn hển nhưng vẫn phong lưu tuấn tú, chắc chắn là cậu ba Triệu Bảo Đào.
Bị bao vây bởi quá nhiều soái ca tuyệt sắc như vậy, nhất thời cậu không biết phải phản ứng thế nào.
Nhìn những gương mặt điển trai và ánh mắt đầy khao khát mà lại kiềm chế, cậu bỗng nhớ lại thời điểm viết “Ly Hôn”, mở đầu đã chỉnh sửa tới chín mươi chín lần, nhằm làm nổi bật trọng tâm ngay từ đầu, thu hút ánh nhìn.
Cuối cùng, câu mở đầu được định ra là:
“Những người muốn tơ tưởng vào cậu, rất nhiều.”