Chương 15: Thành phố mà tôi đã tạo ra

Có lẽ vì đã viết quá nhiều thể loại tiểu thuyết máu chó, nên giờ đây, khi diễn xuất, cậu lại thấy nhân vật này thật sự rất thú vị!

Tống Sâm gạt đi nỗi sợ hãi trong lòng, nói: “Thế thì anh cứ việc bay xem sao, tôi xem anh bay được bao xa.”

Nói rồi, cậu cắm hai tay vào túi quần, lắc lư đi ra ngoài.

Ai ngờ vừa đi được hai bước, đã bị Triệu Cận Đông kéo lại. Cậu hơi ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Cận Đông đang chằm chằm vào mình, nói: “Tôi biết ý nghĩ thực sự của cậu.” Giọng hắn lạnh lùng, mang theo chút khinh thường mà bình thường chỉ Tống Sâm mới có: “Trong lòng cậu thích tôi, đến nỗi muốn tôi chị.ch chết cậu ngay bây giờ.”

Mặt Tống Sâm bỗng đỏ bừng. Cậu dùng những lời mà Triệu Cận Đông quan tâm nhất để châm chọc, thì Triệu Cận Đông cũng phản kích bằng những điều mà cậu để tâm nhất, thật sự là tổn thương lẫn nhau!

Triệu Cận Đông nói với giọng lạnh lùng tột cùng: “Đáng tiếc, chỉ cần chạm vào cậu một chút, tôi cảm thấy thật dơ bẩn.”

Nói xong, hắn buông tay Tống Sâm ra.

Bị chạm vào điểm nhạy cảm, Tống Sâm phải làm sao đây? Đầu óc cậu nhanh chóng vận động, thẳng tay mở cúc áo.

Chiếc áo khoác được vứt lên sofa, cậu xé áo sơ mi ra, tháo thắt lưng, kéo quần xuống, Tống Sâm nén lại nỗi xấu hổ, cố tỏ ra kiêu ngạo, đứng trần trụi trước mặt Triệu Cận Đông, hỏi: “Dơ bẩn sao?”

Triệu Cận Đông nhìn cơ thể đầy sức sống trước mặt, không nói một lời.

Tống Sâm vẫn tự tin vào cơ thể của mình, cậu tin rằng trong thế giới này, chỉ cần là đàn ông có chút hứng thú, nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ không thể nào thờ ơ! Nhất là hình xăm đoá hoa trên ngực cậu, vô cùng quyến rũ.

“Cậu thường dùng cách này để quyến rũ đám người anh cả sao?” Triệu Cận Đông hỏi, “Đám trai gái khác bên ngoài, cậu cũng quyến rũ như vậy?”



Cậu phải tiếp lời thế nào đây?

Triệu Cận Đông thì đánh giá vòng quanh cậu, từ ngực nhìn xuống mông, một cơ thể gần như trần trụi, chỉ có kiểu tóc là được chải chuốt gọn gàng, tạo nên một sự kí©h thí©ɧ và bất hòa kỳ lạ.

“Thực sự rất gợi cảm.” Triệu Cận Đông ánh mắt bừng bừng lửa, nói, “Phô ra cho bọn người Triệu Bảo Đào nhìn nhiều một chút, có thể họ sẽ càng thêm đồng lòng giúp cậu đối phó với tôi đấy.”

Tống Sâm cảm thấy mình nhất thời quá hăng hái, bước vào ngõ cụt!

Bây giờ cậu nên làm gì, lao vào ôm hắn ta? Hay mặc quần áo rồi xấu hổ bỏ chạy?

Bờ ngực trắng trẻo của cậu bắt đầu phập phồng, cổ họng hơi nuốt khan, đúng lúc tâm trí cậu trống rỗng thì bên ngoài vang lên hai tiếng “cốc cốc”.

Tiếp theo là tiếng của thư ký: “Chu tiểu thư, Triệu tổng hiện đang bận, cô không thể vào.”

“Cận Đông, Cận Đông.” Tiểu thư yêu kiều Chu Vân Vân ở bên ngoài kêu lên gấp gáp.

Tống Sâm vội vàng mặc lại quần áo, vừa mới xỏ được quần thì Chu Vân Vân đã đẩy cửa phòng vào, làm rơi cả thắt lưng trong tay cậu.

Nhưng Chu Vân Vân không vào được, vì thân hình cao lớn của Triệu Cận Đông đã chặn cô lại.

Triệu Cận Đông bước ra, đóng cửa lại: “Có chuyện gì?”

Chu Vân Vân hơi ngỡ ngàng, giọng nói ngọt ngào: “Không có gì, em cùng mẹ đến đây đi dạo, tiện thể đến thăm anh.”

Mặt Tống Sâm đỏ bừng.

Ôi trời ạ, hôm nay thật là xấu hổ quá mức, trong kịch bản của cậu không có cảnh nào ngượng ngùng đến vậy!

Khi Triệu Cận Đông trở lại, cậu đã mặc xong quần áo, cũng không còn bận tâm đến cái đầu đang đau đớn, chỉ thấy xấu hổ, vội vàng bước ra khỏi văn phòng, chỉ kịp ném lại một câu: “Triệu Cận Đông, anh… anh chờ đó cho tôi!”

Giống như một con mèo đang trợn mắt, ra vẻ hùng hổ.

Khi vừa bước đến thang máy, cậu đã nhìn thấy Chu Vân Vân.

Đánh nhau trong văn phòng và việc đánh ghen có liên quan gì với nhau?

Tống Sâm vừa do dự một chút, thì Chu Vân Vân đã nhìn thấy cậu, gọi lớn: “Tống Sâm!”

Giọng nói vẫn ngọt ngào như thường.

Tống Sâm vừa định bỏ chạy, bỗng cảm thấy đầu đau đớn tột cùng, buộc lòng cậu phải quay lại, hai tay cho vào túi quần, tiến về phía “con giáp thứ mười ba” này.

Chu Vân Vân có phải là con giáp thứ mười ba thật sự hay không không quan trọng, điều quan trọng là trong mắt “Tống Sâm”, cậu luôn cho rằng Triệu Cận Đông và Chu Vân Vân có mối quan hệ mờ ám.

“Cái mũi mới làm đó nha.” Tống Sâm nhìn Chu Vân Vân, mở miệng nói: “Làm rất đẹp, không lệch chút nào.”

Khuôn mặt vốn đang tươi cười của Chu Vân Vân bỗng cứng lại: “Ai làm…?”

Âm cuối hơi yếu ớt, nhưng nhất quyết không nhận.

Bên cạnh còn có thư ký của Triệu Cận Đông, Chu Vân Vân nói: “Tống Sâm, cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ đến thăm Cận Đông một chút, chúng tôi không có quan hệ gì cả.”

Cô gái ơi, cô là nhân vật tôi tạo ra, cái suy nghĩ nhỏ nhoi về việc là “tiểu tam”, những việc cô đã làm tưởng tôi không biết sao!

Trong nguyên tác, Chu Vân Vân chính vì hình tượng “trà xanh” này mà khiến Tống Sâm ghê tởm. Trà xanh gặp phải loại người ngang ngược, thật sự không thể không tát một cái.

“Cô có biết không, mỗi lần nghe thấy giọng nói nhão nhoẹt của cô, tôi đều cảm thấy nổi da gà.” Tống Sâm nói, “Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cô một câu, trước mặt đàn ông đã có gia đình, có phải cô nên kiềm chế bớt cái nết phóng đãng của mình lại hay không?”

“Tống Sâm.” Chu Vân Vân nói: “Cậu đừng có quá đáng.”

Thang máy đến, Tống Sâm liền bước lên một bước, vào thang máy, Chu Vân Vân lập tức đi theo, thư ký do dự một hồi, cũng cắn răng vào theo.

Cô không thể để cho tình cũ và tình mới của Triệu tổng đánh nhau được.

Thang máy đi xuống, Tống Sâm không ngừng dùng khóe mắt quan sát Chu Vân Vân.

Quả thật là hình mẫu kỹ nữ trà xanh mà cậu tạo ra, nhìn rất ngọt ngào, mặc dù mắt hai mí kiểu Âu có hơi sâu, mũi thì cao quá mức, nhưng vẫn ngọt ngào, vẫn đẹp, hương thơm từ cơ thể cô nồng đậm đến mức cả thang máy đều tràn ngập, quyến rũ trai thẳng biết bao!