Chương 7
Vào phút tôi khóa cửa Alibri tối hôm ấy, tôi thấy Chaise đứng ở phía trước chiếc xe bán tải của cậu ấy. Cậu ấy thường lái chiếc Porchse tới trường, nhưng tôi không thực sự hỏi có chuyện gì xảy ra với chiếc xe. Cậu ấy chắc đã gửi nó tới xưởng sửa chữa. Tôi chỉ có thể tưởng tượng những vết xước nham nhở mà kẻ tấn công tôi để lại trên nó với con dao hung khí của hắn.
Chúng tôi không nói chuyện trên đường về nhà, như thể tôi không biết phải nói gì với cậu ấy. Khi cậu đỗ chiếc xe phía trước nhà tôi, tôi cảm ơn cậu và cậu mỉm cười với tôi. Cậu ấy không dời đi cho đến khi chắc chắn tôi đã được an toàn ở bên trong.
Ngày hôm sau, cậu ngồi với tôi và Denise ở căng tin trường. Denise nhìn vào cậu như thể là cậu mọc thêm một cái đầu rồi ấy.
“Thật sự là cậu phải đi đi để chúng tôi có thể buôn chuyện về cậu.” Denise nói rành rành ra như thế.
Tôi lườm cô ấy.
Chaise quay người qua tôi với một nụ cười tự mãn. “Vậy là… cậu có nói về mình?” Cậu ta hỏi.
“Không!” Tôi trả lời kèm theo chút phòng thủ. Đấy là sự thật. Denise đã nói về cậu ta. Tôi sẽ không sẵn sàng tham gia vào cuộc nói chuyện ấy.
“Thật chứ? Tại sao cậu không ở cùng với đám còn lại trong bọn cậu ấy?” Denise hỏi cậu ta.
Cậu ấy nhún vai. “Alice cũng là bạn tôi, cô…” Cậu ấy ngập ngừng. “Thế tên cậu là gì nhỉ?”
Denise gườm gườm nhìn vào cậu ta.
“Dù sao thì…” Chaise tiếp tục. “Tôi muốn ngồi và ăn trưa cùng với bạn tôi. Thậm chí là nếu phải cùng với những người kém hòa thuận khác ở xung quanh cô ấy.”
Denise đã định trả miếng cậu ta điều gì đó nhưng tôi ngăn cô ấy lại. “Các cậu! Các cậu muốn tớ bỏ đi à? Các cậu có thể thế này với nhau cả ngày. Mình nghĩ các cậu có thể tự làm thế với nhau, mình không cần phải ngồi đây.”
Họ ngừng nói ngay lập tức. Ban đầu chúng tôi ăn trong im lặng trong 5 phút, rồi Chaise hỏi, “Bài luận văn của các cậu đến đâu rồi?”
“Gần như viết xong rồi.” Tôi trả lời.
Denise rêи ɾỉ. “Mình thậm chí còn chưa bắt đầu viết.”
Giáo viên của chúng tôi yêu cầu chúng tôi viết một bài phê bình về những cuốn sách bán chạy nhất và gây ra những tranh cãi về tôn giáo. Tôi đã chọn cuốn Mật mã Da Vinci. Tôi đã đọc cuốn sách này hàng nghìn lần rồi. Cả Chaise và Denise đền kêu họ bị chậm trễ. Mấy cậu ấy thậm chí còn chưa chọn ra được cuốn sách nào để phê bình… mà trước đó họ còn phải đọc cái đã.
“Sao mình không đến tiệm sách với cậu hôm nay nhỉ?” Cậu ta hỏi tôi. “Mình có thể đọc ở đó trong khi cậu làm việc và làm bài tập về nhà.”
Điều đó nghe có vẻ không phải là một ý tưởng hay. Tôi có cảm giác rằng cậu ấy lại sẽ đòi đưa tôi về nhà dù thế nào đi nữa. Vậy thì sao tôi không đồng ý với cậu ấy và giúp cậu ta với bài tiểu luận chứ.
“Mình cũng đến nhé có được không? Mình vẫn chưa biết phải viết cái gì nữa?” Denise nói.
Tôi mỉm cưới xúc động với cô ấy. “Một ý tưởng tuyệt vời.”
“Nó đã là một ý tuyệt vời cho tới 5 giây trước.” Chaise lẩm bẩm.
“Tôi nghe thấy đấy.” Denise nói và gườm gườm nhìn cậu ta. Cô ấy quay sang tôi. “Mình đến đó được mà, đúng không?”
Tôi gật đầu.
“Không.” Chaise nói.
“Lời của ai thế?” Denise hỏi.
“Lời của cháu trai người sở hữu tiệm sách.” Chaise đáp lại ngay.
“Cậu ấy đến được mà.” Tôi nói. Tôi quay qua Chaise, “Lời của Quản lý buổi tối của cửa hàng sách.”
“Được rồi.” Chaise thua cuộc nói.
Denise cười đắc thắng, rồi cô ấy thu dọn khay ăn của mình. “Mình phải tới lớp học tiếp theo sớm. Mình vẫn chưa làm bài tập về nhà.”
“Vào những phút cuối á?” Tôi hỏi cô ấy không tin được.
“Uh.” Cô ấy trả lời. “Mình không thể tập trung được khi ở nhà. Người họ hàng rắc rối lại mang theo vài phiền toái về nhà. Mà chẳng có gì thú vị. Mình sẽ gặp lại cậu sau.”
Tôi quay lại phía Chaise. “Cậu Anderson… cậu đã hứa là cậu sẽ là bạn của tôi. Và điều đó có nghĩa là cậu sẽ phải là bạn với cất cứ ai tôi kết bạn với.”
“Thật ấy hả? Cô ta á?” Cậu ấy hỏi.
Tôi nhướn một bên mày lên với cậu ấy. Cậu thở dài. “Được rồi. Mình đã nghĩ là mình có thể có thời gian riêng tư với cậu để cậu hiểu rõ mình hơn.”
Tôi cắn môi dưới. “Chaise…” Tôi bắt đầu nói. “Tại sao… tại sao cậu lại làm điều này? Ý mình là… nhìn xung quanh cậu xem. Có bao nhiêu là cô gái đang nhìn chằm chằm vào mình ngay lúc này vì cậu đang ngồi đây ăn trưa với mình. Cậu có thể có sự lựa chọn tốt nhất của cậu. Tại sao cậu lại… nhất định muốn làm bạn với mình?”
Cậu ấy nhún vai. “Điều ấy không rõ ràng hay sao?” Cậu hỏi.
“Mình… ngờ nghệch. Còn ngốc nghếch nữa.” Tôi trả lời khô khốc.
Cậu ấy mỉm cười ngượng ngùng. “Tớ… thích cậu.” Cậu trả lời.
Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta như thể cậu ta là người mất trí. “Cậu có… nhìn mình không thế? Những vết sẹo của mình? Và trông chúng khủng khϊếp thế nào?”
“Mình ngờ nghệch. Còn bị mù nữa.” Cậu ta nói với một nụ cười toe toét. “Nhưng mình thấy cậu, Alice. Và cậu… tuyệt đối xinh đẹp.”
Những lời nói quen thuộc của cậu ấy đập vào tôi như kẻ cướp trong đêm tối. Bàn tay tôi vô tình nắm lấy sợi dây chuyền và tôi nắm chặt nó trong tay mình.
Anh nhìn thấy em… và em… với anh em đẹp lạ lùng.
Tôi nhìn xuống khay ăn của mình, cố gắng hết sức ngăn không cho nước mắt rơi.
Chaise vươn tới trước và đẩy cằm tôi lên. Tôi kéo ra khỏi cái chạm của cậu ấy.
“Mình nói điều gì sai sao?” Cậu ấy hỏi.
Tôi lắc đầu và hít sâu vào. “Cảm ơn cậu.” Thay vào đó tôi nói với cậu ấy, giữ cho giọng mình được bình tĩnh. “Nhưng mình nghiêm túc đấy, Chaise… đừng nuôi hy vọng. Mình không tìm kiếm một người bạn trai. Nhưng ý mình như thế… mình muốn cậu là bạn mình.”
Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi, có gắng đọc những suy nghĩ của tôi và sau đó gật đầu. “Được. Không thúc ép. Mình sẽ là bạn cậu. Nhưng đừng đặt câu hỏi với mình mỗi khi mình gọi điện cho cậu hoặc là muốn cậu đi chơi với mình. Hoặc là nếu mình muốn đưa cậu về nhà mỗi tối sau giờ làm việc để mình chắc chắc rằng cậu về nhà an toàn. Bạn bè làm thế, cậu biết đấy.”
Tôi mỉm cười với cậu. Cho tới khi nào cậu ấy còn chấp nhận là bạn bè, thì điều đó ổn thôi. Bởi vì suy nghĩ rằng tôi đi chơi với cậu ấy trong một buổi hèn hò thực sự khiến tôi cảm thấy có gì đó sai trái… như là tôi đang gian dối.
Tối hôm đó ở cửa hàng sách, tôi làm việc với cuốn tiểu thuyết của mình trong khi Chaise và Denise lướt qua những giá sách để tìm kiếm một cuốn sách mà họ có thể đọc. Lần đầu tiên trong nhiều tháng trời, tôi cảm thấy thật thư giãn, và hạnh phúc. Lần đầu tiên kể từ khi Hunter rời đi, tôi không cảm thấy cô đơn. Tôi thực sự có thể mỉm cười. Thậm chí Chaise và Denise cãi nhau lặt vặt không ngớt khiến tôi thực sự cười to lên.
Tôi có thể là đứa trẻ mồ côi, tôi có thể nghèo khổ và có những vết sẹo và người – gần như là – bạn trai của tôi có thể không bao giờ quay trở lại, nhưng tôi nghĩ rằng giờ đây… tôi có thể sống những ngày vui vẻ của cuộc đời… với Meredith, người luôn yêu thương tôi một cách kiên nhẫn trong những năm qua… với Denise, người từ bỏ cuộc sống hào nhoáng nơi trường học thay vào đó kết bạn với tôi… và giờ với Chaise, người có lẽ muốn nhiều hơn từ tôi, nhưng sẵn sàng chấp nhận tình bạn của tôi thay vào đó.
Thay vì làm bài tiểu luận của mình, tôi lấy cuốn nhật ký ra khỏi túi.
Hunter yêu dấu,
Em sẽ đổi mọi thứ để có anh bên cạnh em… tại đây… tối nay, trong vòng tay những người bạn của em. Anh sẽ thích họ. Chà… có lẽ với Chaise thì không nhiều lắm.
Anh thấy đấy… Chaise là cậu con trai đã cứu em tối đó. Cậu ấy đã theo em về nhà… đảm bảo rằng em được an toàn mỗi tối sau giờ làm việc. Sau đó, khi sự may mắn của em đi mất, cậu ấy đã ở đó giải cứu em… giống như một Thiên thần hộ mệnh mà Chúa gửi tới để đảm bảo rằng em không phải chạy trốn khỏi những cơn ác mộng mới.
Cậu ấy nói cậu thích em. Nhưng này! Nhìn nhé! Em đã nói với cậu ấy là bọn em chỉ có thể là bạn. Em vẫn không thể hẹn hò với bất cứ ai.
Em gần như đã nói với anh chàng hoàn hảo này rằng em sẽ đợi anh ta trở lại. Và em vẫn đang chờ đợi. Em vẫn tin tưởng rằng một ngày… em sẽ gặp lại anh ta… chạm vào anh ta… hôn anh ta… nghe anh ta nói những lời anh ấy đã nói với em trước khi rời đi… để em có thể nói lại những lời đó với anh ta.
Hãy quay về với em, Hunter. Vẫn mãi là anh. Em sẽ luôn luôn là của anh.
Tôi kết thúc lá thư của mình chỉ vừa lúc Denise bước tới quầy thanh toán. Tôi ngay lập tức đóng nó lại và đẩy nó ra khỏi tầm nhìn của cô ấy. Nhưng quá muộn, cô ấy đã nhìn thấy nó.
“Lại viết vào nhật ký của cậu à?” Cô ấy hỏi.
Tôi chỉ nhún vai. “Chỉ là ghi chép lại cuộc đời mình ấy mà.” Tôi đơn giản trả lời.
“Cẩn thận với nó đấy. Ai đó có thể lấy nó và mang nó tới cho một nhà sản xuất phim ở Hollywood. Cuộc đời cậu… là một thiên sử thi.” Cô ấy mỉm cười với tôi, và tôi biết cô ấy nói thế không phải với ý xấu.
“Thế cậu đã chọn được cuốn sách cho mình chưa?”
Cô ấy gật đầu. “Chaise đang dành giật với mình để có được nó.”
“Tung đồng xu ấy.” Tôi cười toe với cô.
“Không vấn đề gì.” Cô ấy nói. “Cậu ta có thể chọn giống mình. Dù sao thì mình chắc chắn là mình sẽ viết bài phê bình tốt hơn cậu ta.” Cô ấy nghe rất tự tin khi nói thế.
Đã 10 giờ và tôi đóng cửa hàng. Tất cả chúng tôi đi tới chiếc xe bán tải của Chaise.
“Chiếc Porsche của cậu đâu?” Denise hỏi khi cô ấy ngồi vào ghế sau.
“Ahhh… ở xưởng xe.” Chaise trả lời. Giọng cậu ấy nói với tôi rằng cậu ấy không muốn đề cập tới vấn đề ấy. Và tôi biết tại sao. Tôi cũng không muốn nói tới buổi tối hôm ấy nữa.
Tôi mỉm cười với cậu, đôi mắt tôi nói với cậu rằng tôi biết ơn cậu biết bao với sự hy sinh mà cậu ấy bỏ ra.
“Mình đang đói muốn chết.” Chaise nói. “Bọn mình ăn gì đó trước khi về chứ.”
“Điều tốt nhất cậu nói được trong suốt tối nay đấy.” Denise đồng tình.
Chúng tôi đi tới Burger Inn. Khi người bồi bàn phục vụ yêu cầu của chúng tôi, tôi nghĩ về khoảng thời gian mình đã có ở đây, phục vụ những yêu cầu của khách hàng… và trở thành trò cười cho những đứa trẻ ở trường học. Có thể nói rằng mới chỉ với tuần thôi kể từ ngày Don Winston đổ nước xốt cà lên khắp người tôi, nhưng cuộc đời tôi bây giờ không nghi ngờ gì là tốt hơn rất nhiều. Tôi không chỉ có một công việc tốt hơn, tôi còn có thêm một người bạn mới.
Chúng tôi thả Denise ở nhà cô ấy. Đấy là lần đầu tiên tôi thấy nơi ở của cô. Khϊếp thật! Cô ấy thật giàu! Nhà cô ấy ít nhất cao ba tầng với một khu vườn rộng lớn ở phía trước.
“Chúc các cậu ngủ ngon.” Cô ấy nói một cách vui vẻ. Rồi cô quay qua Chaise. “Nếu cậu chỉ cần đặt một ngón tay lên người cô ấy, tôi thề là tôi sẽ thuê người xử lý cậu và xác của cậu sẽ được tìm thấy trong một thùng rác.”
“Tôi có lẽ sẽ làm thế chỉ để chỉ để bắt thóp được cậu thôi, cậu biết đấy.” Chaise nói với giọng thách thức.
“Nếu tôi đang bịp bợp, thì cứ thử mà xem.” Cô ấy nói rồi quay sang tôi. “Gọi mình ngay khi cậu về tới nhà nhé.”
Chaise và tôi đi trong im lặng trong vài phút. Sau đó cậu hỏi tôi, “Cậu ổn chứ?”
“Ừ.” Tôi trả lời. “Cảm ơn vì đã chở tụi này.”
“Đừng để ý đến.” Cậu ấy nói.
“Mình chưa bao giờ hỏi cậu đã ở đâu trước khi cậu tới đây.”
Chaise kể với tôi rằng cậu ấy sinh ra và lớn lên ở Đức. Bố cậu nhận được việc ở thị trấn, nên cả nhà cậu ấy chuyển tới đây.
“Mình không biết là liệu mình có ổn không với điều ấy.” Cậu ấy nói. “Mình nói với mẹ là mình sẽ dành ra một năm. Nếu mình không thích điều này, mình sẽ quay lại Đức. Thế còn cậu thì sao? Có kế hoạch nào về trường đại học không?”
Tôi gật đầu. “Mình hy vọng là sẽ dành được học bổng của một trường đại học.”
“Thế sao cậu phải đi làm sau giờ học, nếu cậu không thấy phiền khi mình hỏi?”
“Mình không còn bố mẹ để làm việc hộ mình.” Tôi trả lời cộc lốc.
“Thế cậu sống với ai?”
“Dì của mình.” Tôi trả lời. “Mình mình thực sự không thể bắt cô ấy làm tất cả mọi thứ. Dì ấy cũng có cuộc sống riêng của dì. Giống như mình… dì cũng bị đẩy vào… tình huống này.”
Cậu ấy rơi vào im lặng một lúc. “Mình xin lỗi.” Cậu nói. “Mình đã nghe về chuyện xảy ra với cậu.”
Tôi hít một hơi thở sâu. “Mình chắc chắn bọn trẻ ở trường học không để phí thời gian của họ để lấp đầy cậu với nhưng chi tiết đẫm máu của cuộc đời mình.”
“Mình vui là họ đã làm thế.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta với một bên mày nhướn lên.
“Chà… khi mình lần đầu nhìn thấy cậu ở trường học, mình đã nghĩ cậu thật xinh đẹp. Và cậu có nét đau buồn ấy bao quanh mình. Bọn trẻ có lẽ cười cợt cậu hoặc là sỉ nhục cậu mọi giây phút chúng có, nhưng mình đã thấy cách cậu không bao giờ để cho điều đó làm phiền cậu. Cậu nhìn thật kiên cường và mình nhận thấy lòng can đảm của cậu. Mình đã nghe về những gì xảy ra với cậu và mình nghĩ mình chưa bao giờ biết một ai mạnh mẽ như cậu.” Cậu ấy ngừng lại một lúc rồi thêm vào, “Một ngày, mình tới Strung để lấy một món quà cho em gái mình. Mình thấy cậu ở đó. Cậu đang chơi ghi ta như một ngôi sao nhạc rock và mình đã nghĩ… Chết tiệt thật! Đây chính là cô gái ấy!”
“Đấy là lý do vì sao mà cậu gọi mình là Công chúa nhạc Rock?” Tôi hỏi. “Cậu đã nghe thấy mình chơi đàn trước đó?”
Cậu ấy gật đầu. “Mình… đã thích cậu kể từ ngày ấy. Và mình thích cậu nhiều hơn nữa mỗi khi mình thấy cậu tự mình đứng lên và không bao giờ để cho bọn trẻ ở trường đánh bại được cậu.”
“Thỉnh thoảng những người ở trường học có thể rất phiền toái. Họ khiến mình trở thành mục tiêu của họ vì họ biết mình không thể trả đũa lại, hoặc là mình sẽ không đủ khả năng chiến đấu lại.”
“Lũ con trai chỉ là những lũ ngớ ngẩn.” Cậu ấy nói. “Bọn con gái thì rõ ràng là đang ghen tỵ.”
“Ghen tỵ á?” Tôi lặp lại.
Cậu ấy nhìn chăm chú tôi một lúc. “Mình không phải là người duy nhất bị cậu quyến rũ, cậu biết đấy.”
Điều ấy đập vào tôi như một trò đùa, tôi thực sự cười to lên.
Chaise lắc đầu. “Những vết sẹo của cậu nhìn không xấu tới thế, Alice.” Cậu ấy nói. “Khi những tên con trai nói về cậu ở phòng thay đồ, chúng không hề đề cập tới những vết sẹo của cậu. Và đây là thông tin nội bộ đấy, tin mình đi.”
“Cho dù là mình tin cậu… mình không để tâm, Chaise.” Tôi nói. “Mình chỉ muốn thoát khỏi chỗ này. Lên học đại học ở một thành phố nơi mà không ai đọc về những câu chuyện liên quan tới mình.”
“Cậu chỉ còn chưa tới một năm và điều đó sẽ thành hiện thực thôi.” Chaise mỉm cười với tôi một cách chắc chắn.
“Mình hy vọng rằng cậu đúng.”
Chaise thả tôi ở trước nhà. Tôi xuống xe và vẫy tay tạm biệt cậu.
“Cảm ơn vì đã cho mình đi nhờ.” Tôi nói.
“Mình sẽ làm giống thế vào ngày mai.” Cậu ấy cười toe toét.
Tôi lắc đầu. “Không. Ngày mai mình nghỉ làm lúc 6 giờ. Cuối tuần mà, nhớ không?”
“Vậy mình sẽ đón cậu lúc 5 giờ 59.” Cậu ấy nói, chớp nhoáng gửi cho tôi một nụ cười quyết rũ.
“Được rồi, bất cứ thứ gì khiến cậu thấy thích.” Tôi cười to. “Chúc ngủ ngon.”
Meredith ở trong nhà khi tôi đi vào trong. Thực ra là dì ấy đang nhìn tôi từ chỗ cửa sổ.
“Ai thế?”
“Chaise Anderson.” Tôi trả lời.
“Bạn trai à?” Dì hỏi.
Tôi lắc đầu. “Bạn thôi ạ.”
Dì ấy gật đầu. Tôi biết dì ấy muốn hỏi tôi nhiều hơn, hoặc là nói chuyện với tôi về Hunter, nhưng có lẽ dì ấy không biết phải bắt đầu thế nào. Và tôi cũng không muốn nói về Hunter. Tôi không muốn người nào đó khác nữa ngoài Denise nói với tôi về khả năng rằng Hunter có lẽ không bao giờ quay lại và rằng tôi nên mở rộng trái tim mình cho ai đó khác đang ở đây bên cạnh tôi… thực sự bên cạnh tôi và cố gắng có được sự chú ý của tôi. Ai đó giống như Chaise.
Hunter, anh đang ở đâu? Anh vẫn còn nhớ lời hứa anh nói với em chứ? Anh vẫn có ý định giữ chúng phải không?
Một tuần sau đó, vào ngày thứ hai, tôi bước dọc hành lang tới tủ để đồ của mình. Tôi cảm thấy có gì đó khác lạ. Tôi không còn thấy sự chú ý của bất cứ ai lên mình nữa. Giống như là có gì đó thu hút thị hiếu của họ và tôi giờ trở thành tin tức cũ rồi. Tôi có thể nở nụ cười trên mặt cho một cơ hội như thế. Tôi thấy mình vô hình.
Khi tôi tới tủ đồ của mình, tôi thấy Denise. Cô ấy cau mày khó chịu.
“Hôm nay có gì xảy ra với cậu thế?” Tôi hỏi cô.
“Mọi thứ!” Cô ấy nói vẻ chán nản.
“Được rồi, cậu có thể nói ra ít nhất một thứ trong đó được không?
Trong suốt mấy tháng gần đây, cô ấy đều nói về một người họ hàng kẻ gây ra vài điều khó chịu nhưng cô ấy không bao giờ thực sự muốn nói đến việc ấy. Bây giờ, tôi tự hỏi có chuyện gì xảy ra khiến tâm trạng cô ấy thật cáu bẳn vào một buổi sáng thứ hai đầu tuần như thế này.
Tôi cảm thấy một cánh tay vòng quanh vai mình và tôi chẳng cần đoán cũng biết chúng thuộc về ai.
“Chào buổi sáng, các quý cô.” Chaise hớn hở chào bọn tôi trong tâm trạng vui vẻ của cậu ta. Trong suốt 2 tuần này, ba người bọn tôi nhìn như là một bộ tam. Bất cứ nơi nào có tôi và Denise, Chaise sẽ đi theo. Cậu ấy không bao giờ bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để cố gắng quyến rũ tôi. Nhưng chẳng có gì thay đổi. Tôi vẫn quý cậu ấy như một người bạn và tôi nói rõ ràng với cậu ấy như thế. Nhưng tôi dần cảm thấy dễ chịu hơn với cậu ấy. Tôi bắt đầu tin tưởng cậu. Tôi cảm thấy chúng tôi có cùng chí hướng hầu hết thời gian. Cậu ấy khiến tôi cười to và tôi nhận ra không còn ai dám sỉ nhục tôi khi có cậu ấy ở quanh. Nếu ai đó làm thế, cậu sẽ không ngần ngại quắc mắt lên với chúng và chỉ với cái nhìn chằm chằm chết chóc của cậu cũng đủ để ai đó phải bỏ chạy theo hướng ngược lại. Một vài đứa trẻ ở trường còn coi trọng cậu ấy giống như là người trong hoàng gia. “Các cô gái của tôi ngày hôm nay thế nào?” Cậu ấy hỏi cả hai bọn tôi.
“Mình hạnh phúc.” Tôi nói mỉm cười với cậu. “Giống như là hàng năm rồi, lần đầu tiên mình không phải là nhân vật trong nhưng lời xì xào bàn tán của thị trấn. Mình chỉ là chú ruồi trên bờ tường. Không ai quan tâm tới mình. Và đấy đúng là điều mình muốn.”
Cả Chaise và tôi đều nhìn chằm chằm vào Denise. Cô ấy thở dài và nói. “Ờ, đấy là bởi vì có chuyện mới để nói tới trong thị trấn. Ai đó đã lấy mất chiếc vương miệng khỏi cậu.”
Tôi nhướn một bên mày lên với cô ấy.
“Người họ hàng của mình quyết định tới sống giữa những kẻ nhỏ bé tầm thường hơn hắn.” Cô ấy nói.
Tôi ngây người ra nhìn chằm chằm vào cô ấy. Chaise nhìn cũng có vẻ như không hiểu Denise đang nói gì.
“Nếu như có thần thánh sống giữa chúng ta, thì anh ta có lẽ là một trong số họ. Và anh ta biết thế. Thật là không may, cả bố mẹ mình và tất cả những ai xung quanh mình đều nghĩ thế.”
“Xin lỗi, cưng à.” Chaise nói. “Bọn này vẫn không hiểu cậu nói gì.”
Denise thở dài. “Chuẩn bị bị hạ bệ nhé, Chaise Anderson. Ai đó đang đăng ký nhập học vào trường này là một chúa tể vĩ đại hơn cậu đấy.”
Chaise đảo tròn mắt. “Như là mình quan tâm ấy.” Cậu ấy nói, rồi nhìn chăm chú xuống tôi. “Chỉ cần tới khi mình còn là vị chúa tể trong thế giới của cậu, mình không thấy phiền.”
Tôi giả vờ ho. “Không có gì thay đổi, Anderson.” Tôi nói với cậu. “Chúc may mắn hơn vào lần tới.” Tôi cười to và nắm lấy cánh tay Denise. “Đi nào, chúng ta sẽ vào lớp muộn mất. Hôm nay mình thấy thật lạc quan. Nhớ nhắc mình cảm ơn ông anh họ của cậu sau này nhé.”
Suốt ngày hôm đó tôi được nghe nói về việc chuyển trường của anh chàng mới này. Đúng thế. Anh họ của Denise. Hiển nhiên, anh ta khiến người ta chết ngất đi được, huyền bí, vương giả, thực sự giàu có và hoàn toàn nóng bỏng.
Tôi không hiểu sao Denise lại không vui vẻ hay là tự hào về điều ấy. Tôi chưa bao giờ có người anh chị em họ nào. Tôi luôn luôn muốn có một người như thế. Tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại nghĩ anh ta là lời nguyền của mình.
Không nhìn thấy Denise ở đâu trong suốt giờ ăn trưa nên tôi chia sẻ chiếc bàn của mình với chỉ mình Chaise.
Cậu ấy ngồi ở chiếc ghế bên cạnh tôi. Cả hai chúng tôi đều nhìn ra ngoài cửa sổ, lưng chúng tôi quay lại với phần còn lại của dân cư trường trung học Leighton. Tôi thích như thế. Tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ bộ mặt của người bạn học nào khi tôi ăn. Những cái nhìn thương cảm và kình tởm trên gương mặt họ không thực sự lôi kéo được sự ngon miệng của tôi.
Tôi ăn bữa trưa của mình trong yên lặng. Tôi không thấy phiền khi Chaise ở bên cạnh. Cánh tay của cậu ấy vắt ngang qua lưng ghế tôi. Cậu ấy thấy dễ chịu và cậu đã học được cách hòa nhập với tôi. Cậu ấy biết rằng đây là khoảng thời gian tôi thích được ở riêng trong suy nghĩ của chính mình.
Tôi đã ăn hết nửa chiếc bánh sô cô la của mình khi cậu ấy hỏi, “Thứ bảy này cậu có định làm gì không?”
“Làm việc.” Tôi trả lời đơn giản.
“Chà, mình có thể yêu cầu cô mình cho cậu một ngày nghỉ.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cậu. “Như thế là không chuyên nghiệp.” Tôi nói và rồi lắc đầu. “Và không. Mình sẽ vẫn không hẹn hò với cậu đâu.” Tôi gửi cho cậu ấy một nụ cười xin lỗi.
“Nó không phải là một buổi hẹn hò.” Cậu ấy nói với cái mặt nhăn nhó. “Mình đang muốn nhờ cậu một việc.”
“Gì thế?”
“Em gái mình… nó muốn học những bước căn bản của đàn piano cho lớp học nhạc của nó. Denise nói với mình rằng cậu cũng chơi piano rất tốt nữa. Mình tự hỏi là nếu như cậu có thể giúp.”
“Nhưng mình làm việc vào các ngày thứ bảy.” Tôi nói.
“Nếu nó là một sự nhờ vả, cô mình sẽ không thấy phiền đổi ca cho cậu một ngày.”
Sau cái tối tôi bị tấn công, Chaise đã đón tôi sau giờ làm việc mỗi tối. Những cơn ác mộng phải đi bộ về nhà trên những con đường tăm tối đã kết thúc hoàn toàn. Cậu ấy biểu hiện như cậu là người bảo vệ của tôi, Thiên thần hộ mệnh của tôi và cậu ấy làm việc ấy mà không đòi hỏi bất cứ sự đáp trả nào từ tôi. Cậu ấy làm điều đó thậm chí ngay khi tôi luôn nhắc cậu ấy nhớ rằng tôi chỉ có thể là bạn của cậu. Dạy piano căn bản cho em gái cậu ấy sẽ chỉ là một lời cảm ơn nhỏ bé so với những giúp đỡ to lớn mà cậu ấy đã làm cho tôi. Và tôi sẽ luôn luôn biết ơn cậu ấy về tối hôm đó.
“Chà, nếu như cô cậu cho phép, thì được thôi.”
Cậu ấy cười rạng rỡ. “Cảm ơn cậu. Em gái mình sẽ sướиɠ rơn lên.” Cậu ấy đặt một cánh tay vòng quanh tôi và ôm chặt tôi. Tôi cười lại với cậu.
“Nóng bỏng chết mất thôi!” Một đứa con gái phía sau chúng tôi nói. Những đứa con gái khác đồng ý với cô ta và tất cả bọn họ phát ra âm thanh cứ như là họ đang chảy nước miếng ra ấy.
Yep. Kịch nghệ trong trường trung học. Sân khấu phim dài tập mỗi ngày!
Chaise đảo tròn mắt.
“Mình không nghĩ là họ đang nói về cậu, cậu biết đấy.” Tôi trêu chọc.
Cậu ấy cười khúc khích. “Mình biết. Đấy là anh chàng học sinh mới.”
“Mình hy vọng cái tôi của cậu không bị tổn thương.” Tôi vẫn chưa nhìn thấy anh họ của Denise. Nhưng tôi đã nghe được rất nhiều về anh ta. Bao nhiêu cô nàng đã nhìn thấy hắn liền tưởng tưởng chính họ đang ngây ngất trong tình yêu với anh ta.
Chaise đặt một tay vòng quanh bờ vai tôi trở lại và nhẹ nhàng ôm chặt tôi. “Dĩ nhiên không! Cô nàng xinh xắn nhất trường vẫn đang ngồi đây bên cạnh mình. Hắn ta thực ra sẽ phải ghen tỵ với mình.”
Tôi đẩy nhẹ cậu ra. Tôi biết cậu ấy đang đùa, nhưng những lời đó thực sự khiến cho tôi có chút tự tin. Trong một vài khoảnh khắc, thậm chí với những vết sẹo của mình, tôi không còn cảm thấy như có gì đó ghê khϊếp về mình.
Trước khi về lớp mình, tôi quyết định dừng chân ở tủ để đồ. Tôi đã hy vọng sẽ nhìn thấy Denise và hỏi tại sao cô ấy không thể tham gia cùng bọn tôi trong giờ ăn trưa. Chaise lựa chọn không đi cùng tôi tới lớp học ngày hôm nay, điều này cũng ổn với tôi. Tôi tin là sẽ không có ai quấy rối mình dọc đường đi. Thậm chí có ai làm thế… tôi đã có những kỹ năng hoàn hảo để bỏ qua chúng. Đây là trường trung học mà, tôi chỉ cần bước qua mà thôi.
Nhưng hiển nhiên, một vài người chỉ là không thể chịu đựng được. Tôi biết những đứa trẻ ấy ghét tôi và chúng mang tôi ra làm trò cười. Và nhìn thấy tôi không được bảo vệ bởi Chaise hay là Denise thật là cơ hội quá tốt đối với chúng để mà bỏ qua.
Khi tôi bước xuống đại sảnh, một vài mét từ chỗ tủ đồ của mình, có ai đó đã cố ý đưa chân ra chặn giữa đường, khiến cho tôi bị vấp ngã. Thỉnh thoảng, tôi quên mất mình là một kẻ vụng về.
Chết tiệt! Tôi biết là mình sắp ngã dập mặt xuống nền nhà. Tôi gồng mình để chịu cơn đau sẽ đi kèm sau đó. Nhưng ngay khi tôi mất thăng bằng, tôi cảm thấy có gì đó bao bọc quanh mình, giữ lấy tôi được tôi, tránh cho tôi khỏi ngã.
Tôi thấy một mùi thơm của nước hoa phái nam ngọt ngào và đôi cánh tay mạnh mẽ giữ tôi thật chặt, bảo vệ cho sự thăng bằng của tôi. Cả sảnh dường như im bặt, và tôi chắc chắn là mọi con mắt đang dồn lên tôi và người vừa mới đỡ lấy tôi.
Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là một chiếc áo khoác màu đỏ trên đôi vai rộng lớn. Người đỡ tôi là một tên con trai. Hắn giữ đôi cánh tay hắn xung quanh tôi, và tôi cảm thấy thật ấm áp… thật an toàn… và kỳ lạ làm sao… tôi thấy thật quen thuộc.
Tôi đẩy bản thân mình nhìn lên khuôn mặt hắn và những gì nhìn thấy được khiến cho trái tim tôi ngay lập tức ngừng đập. Hơi thở tắc nghẹn trong cổ họng và tôi thấy mình muốn ngất xỉu ngây lập tức khi đó, tại ngay chỗ đấy.
Anh ấy đang nhìn xuống tôi với đôi mắt xanh xương đẹp đẽ khiến cho tôi cảm thấy như chúng có thể nhìn thấu tâm hồn mình.
Một khoảng khắc bất tận tràn qua chúng tôi. Mọi thứ ngừng chuyển động. Tôi không thể nghe thấy gì, không thể nhìn thấy gì, ngoài gương mặt đẹp trai của anh.
“Em ổn chứ?” Anh ấy hỏi.
Tôi không tìm thấy can đảm để nói lên lời. Những giọt nước mắt đang trực trào tuôn ra .
Anh ấy để tôi đứng lại trên đôi chân mình. Vào lúc anh ấy thả tôi ra và rời bước ra xa khỏi tôi, tôi bị kéo lại thực tại. Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc của anh, giờ đây đang có một cái nhăn mày ở đó. Có chuyện gì đó, có điều gì đó sai trái. Anh ấy nhìn có vẻ… khó chịu, với tôi.
Tôi nhìn chăm chú vào anh với biểu cảm bối rối trên mặt mình.
“Từ từ thôi, ok?” Anh ấy nói giọng lạnh lẽo. Và chỉ thế, anh ấy bước đi, với cái nhìn nửa bên mắt sang đứa con gái vừa ngáng chân làm tôi vấp ngã.
Tôi không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra. Anh ấy nhìn thẳng vào tôi, nhưng vì lý do nào đó… tôi cảm thấy như anh ấy nhìn thẳng xuyên qua tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào lưng anh khi anh bước xuống đại sảnh, không để ý tới những tiếng thở dài của bọn con gái xung quanh anh, không quay tâm tới cách họ đang nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt mơ màng. Anh ấy bước đi một đường thằng hoàn hảo hoàn toàn chính xác và tự tin.
Không… Hunter Vaughn không còn bị mù nữa. Nhưng bằng cách nào đó…anh ấy khiến cho tôi cảm thấy như anh không hề nhìn thấy tôi.
Cô ấy thở dài. “Người họ hàng của mình.”