Người đọc sách đứng ở bên phía Diệp Ninh cũng có chút dở khóc dở cười.
Còn tưởng rằng là cái gì đó…
Kết quả lại chính là một xe than.
Lý do này, quả thực là có chút quá nói nhảm…
“Diệp khanh, đây…”
Cơ Minh Nguyệt ở trong cung cũng không biết nên nói như thế nào.
Hành động này của Diệp Ninh có tính là khi không đi gây sự không?
Nàng vẫn luôn tín nhiệm Diệp Ninh rất sâu, vậy mà lại sinh ra một loại ảo giác.
Đó chính là chuyện này, Diệp Ninh làm có chút quá đáng.
Phản ứng của Cơ Minh Nguyệt, Diệp Ninh không thể nào biết được.
Nhưng mà nhìn Uy Vũ Hầu, rồi lại nhìn nhóm văn nhân, lại liên tưởng đến phản ứng lúc trước của mọi người ở Viện giám sát, đột nhiên Diệp Ninh bật cười.
“Một xe than mà thôi…”
Thật sự chỉ đơn giản là một xe than thôi sao?
Ở sâu trong lòng Diệp Ninh có một cỗ bi ai mãnh liệt.
Thế giới này thật sự là có bệnh, bệnh đến mức mọi người coi chuyện “cướp đoạt tài vật của người khác” là một việc nhỏ không có ý nghĩa gì.
“Ta có một bài thơ, muốn đọc cho các vị nghe.”
Diệp Ninh vẫn nhìn đám người.
Hắn không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào.
Từ lúc xuyên qua đến nay, phần lớn thời gian hắn cũng coi mình là khách qua đường.
Duy chỉ có lúc này, thế mà lại sinh ra một cỗ đau khổ vô tận.
“Ông lão bán than, chặt củi đốt thành than trong núi Chung Nam.”
Diệp Ninh nhàn nhạt mở miệng
Mọi người cũng không thể nào hiểu được sự đau khổ vào thời khắc này của Diệp Ninh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến bọn họ nghe Diệp Ninh đọc thơ.
Tài hoa của Diệp Ninh, cũng đã sớm nổi danh khắp kinh thành.
Bên trong văn nhân, có rất nhiều người đặt cho hắn một biệt danh, gọi là “Diệp Trấn Quốc”.
Bởi vì hắn viết ra một bài thơ Trấn quốc.
Nhưng sau bài thơ đó, Diệp Ninh không làm thơ nữa.
Rất nhiều người đều đang chờ đợi tác phẩm lớn tiếp theo của hắn.
Bây giờ cuối cùng cũng xuất hiện rồi!
Nhóm người đọc sách tập trung tinh thần nghe, nhưng mà ngay khi câu đầu tiên được đọc ra, lại là cùng nhau nhíu mày.
“Cái này cũng gọi là thơ?”
Nào có thơ nào ngay thẳng dễ hiểu như thế…
Đây là thơ, hay là văn bạch thoại?
Nhưng Diệp Ninh không để ý đến ý nghĩ của người hắn, hắn vẫn như trước đọc bài thơ này.
“Mặt lấm mồ hôi và tro bụi, khói than lem luốc, hai mái tóc mai hoa râm, mười ngón tay đen thui.”
Vẫn như trước rất ngay thẳng, ngay thẳng đến mức không nhìn ra được một chút tài hoa nào.
Nhưng văn khí bên trong văn đảm lại đang phun trào.
Từ huyệt bách hội của hắn tuôn ra, từng tia từng tia lượn lờ trôi nổi, sau đó ở giữa không trung hình thành một bộ bức tranh sinh động.
Trong bức tranh, chính là hình tượng ông lão bán than.
Ông cả năm đốn củi đốt than ở bên trong núi Chung Nam. Mặt mũi ông tràn đầy tro bụi, hiện ra màu sắc đen cháy bị khói lửa hun, hai bên tóc mai xám trắng, mười ngón tay cũng bị than làm cho đen thui.
Một màn này, khiến người đọc sách và Uy Vũ Hầu không hiểu cho lắm.
Nhưng mà những lão bách tính vây xem kia, trong chớp mắt lại sinh ra đồng cảm sâu sắc.
Bởi vì bọn họ thông qua ông lão bán than, nhìn thấy chính bản thân mình.
Dân chúng khổ cực không phải đều là như thế sao?
Bán sức lực, mặt hướng vào đất lưng hướng lên trời, dùng lao động đổi lấy sinh tồn.
Uy Vũ Hầu không có chung dạng tình cảm như thế, bời vì hắn đời đời Hầu tước, vinh hoa phú quý.
Phần lớn người đọc sách cũng không có loại tình cảm này, phải biết ở thời đại này, đọc sách không phải chuyện đơn giản, nhà nghèo khổ, không nhất định có tiền, có phương pháp đọc sách.
Người có thể đọc sách, trên cơ bản đều có gia cảnh không tệ.
Từ nhỏ đến lớn, không nói là cẩm y ngọc thực, nhưng cũng không cần phát sầu vì kế sinh nhai.
Bọn họ chỉ cần làm tốt một việc, đó chính là học tập đọc sách.
Cho nên kiến thức bọn họ đối với lão bách tính ở tầng dưới cùng chân chính, đều bắt nguồn từ sách vở, mà thoát lý khỏi kiến thức thực tế.
Chỉ có một vài người đọc sách hàn môn, nhìn thấy diễn hóa của văn khí, trong lòng có chút xúc động.
Bài thơ vẫn còn tiếp tục.
Bán than được tiền rồi thì dùng để làm gì? Mua quần áo mặc che thân, và đồ ăn để sống.
Thương thay quần áo trên người ông quá đơn sơ, trong lòng thì lo than xuống giá, cầu cho trời lạnh để bán được than.
Diệp Ninh chậm rãi thì thầm.
Văn khí phun trào, hình tượng ông lão bán than thay đổi, ông mặc quần áo đơn bạc, nhìn vại gạo trong nhà không còn hạt gạo, cùng với bạn già bị bệnh liệt giường, trên trán tràn đầy u sầu.
Đêm qua ở ngoài thành tuyết rơi dày cả thước, buổi sáng đóng xe than, lăn bánh trên đường đóng băng.
Trâu mệt người đói, mặt trời lên đã cao, ở chợ phía cửa nam ông lão ngồi nghỉ mệt trên vũng bùn.
Trong đêm ngoài thành tuyết lơn rơi dày một thước, sáng sớm, ông lão đẩy xe than lăn bánh trên đường đóng băng đi về phía phiên chợ. Trâu mệt mỏi, người đói, nhưng mặt trời đã lên rất cao, bọn họ nghỉ ngơi ngay trên vũng bùn ở phiên chợ ngoài cửa nam.