Chương 52: Thế Giới Này Thật Sự Có Độc

Bạch bạch bạch!

Diệp Ninh lui ra phía sau ba bước.

Cả người đều ngốc rồi.

Ngươi hiểu rồi?

Ngươi hiểu cái gì mà hiểu!

Ngươi là gián điệp của nước địch, ngươi có thể có chút nguyên tắc không hả? Ngươi cứ như thế dễ dàng thức tỉnh lại lương tri, ngươi xứng đáng với sự bồi dưỡng của nước La Sát với ngươi không?

“Vậy thì, ngươi nói rượu độc thì sao?”

Diệp Ninh ôm theo một tia hi vọng cuối cùng, run rẩy hỏi.

“Làm gì có rượu độc? Chẳng qua là nói đùa một chút với đại nhân thôi.”

Nói đùa!?

Diệp Ninh như là gặp phải sấm sét đánh vào đầu.

Tra nữ, cầu xin ngươi làm người đi!

Diệp Ninh bị lừa gạt tình cảm tổn thương rất nặng.

Hắn ngơ ngơ ngác ngác rời khỏi Xuân Phong Lâu.

Gió lạnh thổi phần phật quần áo của hắn.

Người không lạnh.

Trong lòng lạnh!

Ngươi nói xem tại sao mọi chuyện lại biến thành như thế này lần nữa?

Dựa theo kế hoạch, lúc này hắn cũng đã nên thăng thiên mới đúng.

Nhưng cái này trách ai?

Ba!

Diệp Ninh cho bản thân một cái tát.



“Cho ngươi lắm miệng này!”

Hắn là thật sự hận.

Vì sao hắn phải nói nhảm nhiều như thế?

Nhất thời giả lợi hại thoải mái nhất thời, kết quả lại khiến chuyện lớn hỏng việc.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, chuyện này cũng không thể chi trách hắn.

Theo lý mà nói, người có thể làm gián điệp, nhất định là nhân tài làm việc cẩn thận, đa mưu túc trí, ý chí kiên định mới đúng.

Vì sao hắn chỉ tùy tiện nói láo một hồi, nàng đã bỏ gian tà theo chính nghĩa rồi?

Diệp Ninh rất muốn tìm đến quốc chủ nước La Sát hỏi một chút, gián điệp của quốc gia các ngươi chỉ có chút tài nghệ này thôi sao?

Các ngươi cũng xứng làm công tiệc gián điệp tình báo?

Nhanh chóng tắm rồi đi ngủ đi, học sinh tiểu học!

“Không phải vấn đề của ta, là thế giới này thật sự có độc!”

Diệp Ninh thở dài một hơi.

Đêm dài.

Hắn nhìn quanh bốn phía, sắc mặt càng thêm sầu khổ.

Trị an kinh thành không tốt.

Mỗi khi đến ban đêm, luôn có du côn vô lại, giang hồ lưu manh đi ra gây chuyện.

Một mình hắn nhìn trông có vẻ là thư sinh văn nhược đi ở bên ngoài, tại sao lại không có người đến gây phiền phức cho hắn chứ?

Bỏ đi.

Không nghĩ nữa.

Về nhà thôi.

Những chuyện vớ vẩn này, suy nghĩ nhiều đến phiền lòng.

Đương nhiên hắn sẽ không biết, hắn nhìn như một thân một mình, nhưng trên thực tế Mật Điệp Ti lại sắp xếp một đội gián điệp tinh nhuệ nhất trông coi hắn.



Những tên lưu manh du côn kia, còn chưa tới gần hắn, đã bị người ta đánh ngất xỉu ném vào trong ngõ nhỏ.



Sau khi Diệp Ninh trở về.

Lục Trúc đi vào trong lầu các.

Tiêu Thiển Thiển khẽ vuốt dây đàn, khúc nhạc đàn tấu chính là “Cao sơn lưu thủy” mà Diệp Ninh đàn.

Nàng dùng trí nhớ siêu phàm của mình ghi nhớ trong đầu, bây giờ đàn lên, lại giống như là âm thanh thần tiên quấn quanh, rất lâu vang lên bên tai không dứt.

“Tiểu thư đàn khúc này, êm tai hơn nhiều so với tên xấu xa kia đàn.”

Một khúc nhạc mà thôi, Lục Trúc cười tán thưởng.

Câu ca ngợi này lại đúng không có bất kỳ khuynh hướng thiên vị nào.

Dù sao tạo nghệ cầm kỹ của Diệp Ninh, căn bản chính là bình thường không có gì lạ, hắn rời khỏi khúc phổ, thì chính là hoàn toàn không thể nào so được với Tiêu Thiển Thiển.

“Không thể nói như thế, ta chỉ là so với hắn càng biết đánh đàn hơn thôi… Con người hắn, mặc dù nói không khách khí, nhưng quả thật có tài hoa, chỉ nói đến cầm phổ này, rất khó tưởng tượng, là dạng tài tình gì, mới có thể sáng tác ra nhạc phổ bậc này.”

Tiêu Thiển Thiển nghĩ đến cảnh tượng sau khi nàng đưa “Cao sơn lưu thủy” cho lão sư.

Nhất định lúc ấy lão sư của nàng sẽ điên lên, cầm khúc phổ vừa khóc vừa cười, đi vào trong phòng tự mình nghiên cứu đi.

Cái này đủ để chứng minh, khúc nhạc này vĩ đại cỡ nào.

“Tiểu tỳ có chút kỳ lạ, nếu như người xấu xa đó đã có thể sáng tác ra loại khúc phổ bậc này, vì sao trình độ đàn tấu của hắn, lại không cao chứ?”

Lục Trúc nghi hoặc hỏi.

“Chắc rằng là bởi vì chí của hắn không ở con đường này đi.” Tiêu Thiển Thiển suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi xem thông tin về Diệp Ninh, từ nhỏ đến nay, biểu hiện bình thường, cũng không có chỗ nào xuất sắc, dường như chỉ là người tầm thường, nhưng bây giờ xem ra, chẳng qua là giấu tài, bất luận thơ từ, thư pháp, cầm đạo, hắn đều có tài tình rất cao, chỉ là hắn không hề đắm chìm ở trong này.”

Lục Trúc vẫn không hiểu.

“Nhưng vì sao hắn lại phải như vậy chứ?”

Tiêu Thiển Thiển vừa cười vừa nói.

“Đây chính là chỗ không tầm thường của hắn, đổi lại là người khác, đã sớm cầm thơ từ, thư pháp, khúc nhạc của mình đi dương danh, nhưng mà hắn lại chịu được cô quạnh, bởi vì hắn biết, những vật này đều là con đường nhỏ, ý chí của hắn ở thiên hạ, chí của hắn là giúp đỡ Đại Chu!”

Nếu như Diệp Ninh ở đây, nhất định sẽ sờ vào trán Tiêu Thiển Thiển: Nữ nhân, chắc không phải ngươi phát sốt rồi chứ?