“Cô nương, ngươi như thế này cũng xứng làm gián điệp? Vẫn là quá non, nếu như không phải gặp dược ta, vậy thì ngươi gặp phiền phức lớn rồi.”
Diệp Ninh nói thầm.
Hắn sẽ đi tố cáo Tiêu Thiển Thiển sao?
Đương nhiên là không.
Hắn đã sắp chết rồi, còn quản loại chuyện này làm cái gì?
Hắn sắp được như ý nguyện, cả người muốn tung bay.
Sảng khoái!
Cuối cùng ta cũng chết rồi.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, không lập tức chết, mà còn phải trì hoãn ba ngày.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, lý do của Tiêu Thiển Thiển cũng không sai, nếu như Diệp Ninh thật sự chết ở chỗ của nàng, nàng cũng không có cách nào giải thích.
Diệp Ninh đắm chìm trong sự vui sướиɠ không suy nghĩ sâu xa, quả quyết chấp nhận kết quả này.
“Về nhà chờ chết! Lần này ta nhất định không thể sống!”
Hắn vui vẻ ngâm một khúc nhạc nhỏ, chắp tay ra sau lưng, chân đi chữ bát bước xuống lầu.
Trên đường đi, không ít người thấy, nhao nhao nghị luận.
“Nhanh như thế đã ra rồi?”
“Nhìn bộ dáng này của Diệp đại nhân, quả nhiên là xuân phong đắc ý.”
“Lẽ nào hắn và Tiêu cô nương làm cái kia?”
“Có khả năng, sợ rằng Tiêu cô nương cũng khó chống lại được mị lực của Diệp đại nhân.”
“Sao có thể như thế? Tiêu cô nương là nữ thần của ta!”
“Ngươi tỉnh lại đi, người ta trai tài gái sắc, ở đâu đến lượt yêu quái như ngươi đi phản đối?”
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Diệp Ninh chầm chậm bước đi.
Hắn không biết, sau khi hắn rời đi không lâu, Tiêu Thiển Thiển nhân lúc ban đêm, đi vào hoàng cung.
Hắn không biết, xung quanh nhà mình, trong vòng một đêm, đột nhiên nhiều thêm mấy người bình thường không đáng chú ý, có người bán bánh, có người bán hoa, cũng có người quét đường… Bọn họ đều là gián điệp của Mật Điệp Ti, phụ trách thanh lý những khả năng nguy hiểm có thể xuất hiện xung quanh nơi ở của Diệp Ninh.
Hắn sẽ càng không biết, trong rượu căn bản không có độc,
Có lúc, càng không biết gì, sẽ càng vui vẻ.
Chính như Diệp Ninh hiện tại, đang mơ mộng ba ngày sau sẽ lên trời, ngã đầu ra là ngủ.
Hắn ngủ rất say, mở miệng ra cười, mơ đến bộ dáng tiêu sái của mình sau khi trở thành Thiên Đế….
…
Bóng đêm chính là áo choàng của Tiêu Thiển Thiển.
Nàng giống như một linh hồn u ám, đến gần cửa ngầm của hoàng cung.
Sau khi lấy lệnh bài ra, cửa ngầm từ từ mở ra, nàng đi vào trong cung.
Một lát sau, gặp mặt Cơ Minh Nguyệt ở ngự thư phòng.
“Đại khái mọi chuyện ta đã biết, một bài thơ của hắn, tài hoa rất kinh người.”
Cơ Minh Nguyệt cũng không phải hoàn toàn không biết gì, đối với chuyện này, nàng có chút hiểu biết.
Nhưng Tiêu Thiển Thiển lại lắc đầu, nói.
“Không, bệ hạ, người không hề biết.”
Nàng nói hết những trải nghiệm của mình hôm nay.
Thơ từ căn bản không phải cái gì trọng điểm.
Đối với văn nhân mà nói, thơ từ rất quan trọng.
Dùng văn chở đạo, thơ từ cũng như thế, có thơ từ, phối hợp với văn khí, có thể có sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Nhưng đối với quốc gia mà nói, thơ từ chỉ là tiểu đạo.
Tiêu Thiển Thiển cũng không muốn thảo luận quá nhiều, nàng chỉ đơn giản miêu tả lại cảnh tượng sau khi Diệp Ninh làm thơ, rồi giao “Điệp luyến hoa” cho Cơ Minh Nguyệt.
Sau đó tiếp tục nói những chuyện xảy ra phía sau.
“Đây chính là bài thơ Trấn quốc kia?”
Cơ Minh Nguyệt từ từ mở tờ giấy ra.
Đúng thật là thơ Trấn quốc, từng chữ như châu ngọc, giấy nặng ngàn cân, mùi mực kéo dài không tiêu tan, chỉ mới ngửi, đã khiến người khác tinh thần phấn chấn, tập trung gấp trăm lần.
Bản thân bài thơ này, chính là một kiện bảo vật vô giá.
Nàng cẩn thận đọc, yêu thích không buông tay, vừa thưởng thức, vừa nghe Tiêu Thiển Thiển miêu tả.
“… Lúc ấy ta thấy hắn ý loạn thần mê, chắc chắn hắn đã trầm luân, nên mới đi vào chủ đề, nói ta là gian tế của nước La Sát, nhưng không ngờ được, lúc ấy hắn không có một chút do dự nào, lập tức đẩy ta ra, bỏ đi giống như một chiếc giày rách!”
Lúc nói đến đây, trên mặt Tiêu Thiển Thiển mang ý cười nhẹ.
Người bị đẩy ra là nàng, nhưng nàng lại rất thoải mái.
Cơ Minh Nguyệt cũng bị hấp dẫn, không còn nhìn bài thơ nữa, mà lẳng lặng lắng nghe.
“Về sau, ta mời hắn gia nhập nước La Sát, dùng sắc đẹp, dùng quan to lộc hậu dụ hoặc, nhưng hắn lại lớn tiếng mắng chửi, còn mắng ta là tiện nhân.”
Tiêu Thiển Thiển cười càng thêm xán lạn, giống như nàng bị mắng là tiện nhân nhưng lại rất hưởng thụ.
Một màn này khiến Cơ Minh Nguyệt nhìn đến lấy làm kỳ lạ.
Nàng còn chưa bao giờ nhìn tấy Tiêu Thiển Thiển có bộ dáng như thế này.
“Về sau, ta uy hϊếp hắn, nếu như không gia nhập, hắn sẽ chết… Một bên là sắc đẹp giai nhân, quan to lộc hậu, một bên là cái chết, ta cho rằng lần này kiểu gì cũng sẽ suy nghĩ? Nhưng hắn vẫn không có.”
Tiêu Thiển Thiển thở dài, hắn chỉ nói một câu.
“Tướng giỏi không sợ chết để sống tạm, kẻ sỹ không hủy khí tiết để cầu sống.”
Tướng quân sẽ không tham sống sợ chết mà sống tạm, kẻ sỹ sẽ không đánh mất khí tiết để cấu sống.