Chương 42: Nam Nhân Này, Bản Cô Nương Ăn Chắc Rồi

Dòng suối nhỏ giống như róc rách lưu động, khiến cho lòng người yên tĩnh.

Chỉ có điều trình độ diến tấu của Diệp Ninh, mang đến cho người ta cảm giác bình thường không tính là mãnh liệt.

Đây cũng là chỗ Tiêu Thiển Thiển cười nhạo.

Nhưng mà tiếp tục đàn tấu, làn điệu lại phát sinh biến hóa.

Tiếng nước chảy róc rách kia, không còn là vẫn luôn như lúc đầu không thay đổi, giống như là gặp phải hòn đá ngăn cản, chia ra mấy đạo nước chảy, chảy xuôi về phía trước.

Làn điệu lúc này, là phân tách nhưng vui vẻ.

Ngay sau đó dòng nước tiếp tục chảy về phía trước, con đường nước rất dài, phảng phất như đi qua rừng rậm, khúc nhạc biến thành phong cách ưu mỹ thanh thoát, dòng nước róc rách không cô độc nữa, mà kèm theo tiếng chim chóc vui vẻ và tiếng côn trùng kêu vang, khiến người ta say mê.

Đây là khí tức sinh mệnh.

Tiêu Thiển Thiển nghe đến ngây ngốc.

Bất tri bất giác đắm mình vào trong đó.

Đây chính là khúc nhạc kinh điển mang đến cho người khác rung động, cho dù trình độ người diễn tấu bình thường, nhưng vẫn có thể khiến cho người ta trầm mê trong đó.

“Đây là khúc nhạc gì?”

Tiêu Thiển Thiển nghe ra được chỗ khác biệt.

Cho dù nàng không muốn thừa nhận như thế nào, cũng không thể không đưa ra một đánh giá công chính, khúc nhạc này đúng là cao minh hơn so với sáng tác của lão sư.

Lúc này Tiêu Thiển Thiển vẫn có một chút không phục nho nhỏ.

Nhưng Diệp Ninh vẫn đang tiếp tục đàn tấu.

Tiếng đàn tràn ngập, bỗng nhiên trong đó lại có biến hóa lần nữa.

Giống như dòng suối chuyển nhập vào sông, đột nhiên làn điệu trở nên rộng lớn, tĩnh mịch hơn rất nhiều.

Trong đầu Tiêu Thiển Thiển, hiện ra một con sông, không ngừng xông về phía trước.

Nhưng đã không còn nghe thấy tiếng nước chảy.

Dòng nước ở sông, mang đến cho người ta cảm giác trầm mặc.

Biến hóa lần thứ ba!

Tiêu Thiển Thiển không rảnh để suy nghĩ, nàng kìm nén chấn động trong lòng, tiếp tục lắng nghe.

Lần biến hóa thứ tư đến rồi.



Dòng sông bàng bạc, bôn ba đi về phía trước.

Truyền lại cho người ta, một loại cô tịch vĩnh hằng.

Nhưng đúng vào lúc này, trong làn điệu lại có biến hóa, một loại cảm giác trống trải, nguy nga, chậm rãi thể hiện ra ngoài.

“Đây là!”

Tiêu Thiển Thiển mở miệng nhở, trong mắt đã tràn đầy vẻ si mê.

Nàng giống như nhìn thấy một tòa núi nguy nga.

Núi xanh liên miên bất tận, không có điểm cuối, không biết năm tháng.

Chỉ có nước chảy lúc trước làm bạn.

Nguy nga như núi Thái Sơn.

Dào dạt như sông lớn!

Đây chính là cảm giác mà khúc nhạc này mang đến cho Tiêu Thiển Thiển.

Sông núi làm bạn, phảng phất như vĩnh hằng.

“Thế mà thế gian lại có khúc nhạc mỹ diệu bậc này!”

Tiêu Thiển Thiển say mê trong đó.

Nhưng đúng lúc này, tiếng đàn im bặt.

Là Diệp Ninh dừng đàn tấu.

“Vì sao dừng lại?”

Tiêu Thiển Thiển đang hưởng thụ âm nhạc bất ngờ trở lại hiện thực, theo bản năng khó chịu, bật thốt lên câu hỏi.

Nhưng vào khoảnh khắc tiếng nói từ miệng phát ra, đã ý thức được mình nói như thế không ổn.

Ngẩng đầu, quả nhiên chính là nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Lục Trúc.

“Tiểu thư…”

Lục Trúc đối với âm luật không tính là quá hiểu, nhưng làm người nghe, dường như cũng không cần quá hiểu.

Chỉ cần êm tai là được.

Lúc trước nàng cảm thấy mỗi một khúc nhạc tiểu thư đàn đều rất êm tai, nhưng mà bây giờ…



Ánh mắt nàng phức tạp, nội tâm xoắn xuýt.

Rốt cuộc tên xấu xa này là từ đâu xuất hiện, sao có thể yêu nghiệt như thế.

Vừa biết đánh đàn, vừa biết làm thơ…

“Ta thua rồi.”

Tiêu Thiển Thiển hít sâu một hơi.

Khúc nhạc này đã đủ trở thành một khúc nhạc nổi tiếng lưu danh thiên cổ.

Ở trước mặt khúc nhạc này, nàng không nói ra được bất luận lời nói trái lương tâm nào.

“Vậy còn không có chơi có chịu?”

Diệp Ninh không có chút nào bất ngờ.

Bởi vì khúc nhạc hắn đàn tấu không phải bài nào khác, mà chính là “Cao sơn lưu thủy”.

Một khúc cao sơn lưu thủy thiên cổ.

Câu chuyện giữa Du Bá Nha và Chung Tử Kỳ, cũng đã sớm khắc sâu trong đầu mỗi một người Trung Quốc.

Cho dù cầm kỳ của hắn bình thường, nhưng chỉ cần đàn ra khúc nhạc này, lẽ nào còn có thể thua?

Điều này rõ ràng là không thể nào.

“Lấy ra đi.”

Tiêu Thiển Thiển buông tầm mắt xuống, khoát tay áo.

Lục Trúc hừ hừ hai tiếng, nàng vẫn là đi lên, bỏ rèm ra.

Tấm rèm vừa lấy ra, Diệp Ninh lập tức nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Thiển Thiển.

Cho dù hắn đã sớm chuẩn bị, nhưng mà khi thật sự nhìn thấy, vẫn là vô thức ngẩn ngơ.

Còn có nữ nhân có thể xinh đẹp đến loại trình độ này?

Hắn không biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung được, chỉ cảm thấy ánh sáng cả phòng đều hội tụ trên người Tiêu Thiển Thiển.

Thân thể của nàng, từ trên xuống dưới, không có một chỗ nào không đẹp, mỗi một bộ phận, đều giống như là kiệt tác hoàn mỹ nhất của ông trời.

Nhất là mị ý nhàn nhạt khi nàng phất tay kia, càng là độc dược trí mạng đối với nam nhân.

Khó trách, nhiều người biết thân phận của Tiêu Thiển Thiển không đơn giản, nhưng mà vẫn là kẻ trước ngã xuống, người sau xông lên.