Vòng 2 được quay tại một tòa nhà lớn ở trấn Tường Vân. Bùi Nghiêu lái xe đưa cô đến tận nơi, còn mở cửa xe dìu cô xuống.
Tư Truy ái ngại, sợ sẽ có người bắt gặp mình đi với anh gây ảnh hưởng không tốt, lập tức ôm anh một cái thật chặt rồi vẫy vẫy tay đi vào.
Cô đứng trước cánh cửa tự động, quay lưng lại mỉm cười: “Anh về đi, em nhất định sẽ làm tốt!”
Nói rồi, cô nhìn người đàn ông, sau đó mới hòa vào dòng người.
Bùi Nghiêu đứng đó một lúc, hồi tưởng lại cái ôm vừa rồi, anh có chút buồn cười nhướng mày: “Ôm như vậy qua loa quá…”
Anh cũng không ở lại lâu mà nhanh chóng vòng xe quay trở lại Các Như Hương. Dạo này ở bên cạnh cô được bao nhiêu anh đều tranh thủ, cộng thêm việc làm ban giám khảo chấm thi cho nên anh đã trì hoãn công việc không ít. Bây giờ cũng đã đến lúc chính thức quay lại guồng quay nhộn nhịp ấy.
Nhận điện thoại của Chương Lâu, trên đường đến nghe qua báo cáo về cuộc họp tháng này, dự toán thu chi tháng sau…
Chương Lâu nói xong, dừng lại một lát rồi chuyển vấn đề: “Chủ tịch, vị công tử của Nhan gia kia vẫn nhất quyết muốn hẹn ngài để bàn về đồ cổ. Ngài xem, rốt cuộc tôi có nên từ chối hay không?”
Giọng của Chương Lâu cho thấy anh ta cũng rất khó xử, Bùi Nghiêu điểm lại một lượt thông tin về Nhan Qua, tuy rằng anh ta mới được gia đình nhận về sau bao năm thất lạc nhưng vị trí lại không hề thấp chút nào. Căn bản từ lúc lăn lộn bên ngoài, anh ta đã có thế lực rồi.
Bùi Nghiêu nhếch môi đáp: “Đồng ý với hắn đi, nhưng nói với hắn, hiện tại tôi không có thời gian.”
Ý của anh chính là lùi thời gian hẹn gặp về sau, có lẽ cũng phải đợi đến khi Tư Truy thi xong và chương trình kết thúc, may ra anh mới có thời gian rảnh rỗi.
Bên này, Tư Truy đi thang máy lên tầng 15, đợi một lúc thì tới. Theo địa chỉ cụ thể được gửi, cô nhìn số phòng, tên phòng, kiểm tra kĩ mới bước vào.
Không gian mênh mông lập tức mở ra trước mắt cô khiến cô có chút choáng ngợp. Mọi người đã đến khá đông, ba người Ngô Trung, Tô Đào, Phùng Khoan đang ghé tai nhau thảo luận, rằng nên quay thế nào cho lôi cuốn và hấp dẫn người xem.
Tư Truy gật đầu chào mọi người, chọn một cái ghế trong góc ngồi xuống. Trần Tiếp dường như chưa đến, Kim Lệ Huyên hay Vệ Thiên Từ cũng chưa thấy đâu.
Cô rút điện thoại ra nhìn, cũng đã tầm giữa trưa rồi. Lúc này, Cố Man Châu bất ngờ gửi tin nhắn tới. Cô nàng bặt vô âm tín giờ mới ló mặt ra, cực kì phấn khích hỏi: [Chị đã xem kết quả vòng 1, chúc mừng cưng nha, xuất sắc lắm! Không biết vòng 2 tổ chương trình định quay ở đâu?]
Tư Truy nhẹ cười, gõ bàn phím lách cách: [Quay tại trường quay trong tòa Hometown, khá gần với Các Như Hương.]
[Vậy sao? Tiếc quá, giờ chị không qua được, bằng không chị sẽ làm băng rôn cổ vũ cưng!]
[Không sao, chỉ cần khao em một bữa lẩu là được. Tối nay nha?]
Dưới sự mời mọc của Tư Truy, Cố Man Châu đồng ý, hẹn tối nay 8 giờ. Cô vui vẻ cất điện thoại đi, lúc này, người đã đến đầy ở cửa ra vào.
Vệ Thiên Từ bất ngờ xuất hiện trong bộ đồ jeans sáng màu, mái tóc hơi vuốt trông rất đẹp trai. Trông thấy cô, anh ta liền bước lại gần, tự nhiên nói: “Cô đến sớm vậy?”
Khoảng cách giữa hai người có vẻ hơi gần, Tư Truy chủ động dịch sang một chút, đoạn gật đầu: “Tôi cũng vừa mới đến thôi.”
Vệ Thiên Từ không nói gì, quản lý đứng bên cạnh thì liên tục nhắc anh ta đi chỗ khác, nhưng anh ta không nghe.
Ở một góc khác, Trần Tiếp vừa đến đã trông thấy cảnh Tư Truy cười nói với Vệ Thiên Từ, cô ta ghen tỵ đến đỏ mắt, bắt đầu quay sang nói xấu cô…
Vài phút trôi qua, người cuối cùng rốt cuộc cũng đến, là Kim Lệ Huyên. Dường như cô ta vừa đi ghi hình ở đâu về, ăn vận rất đẹp, vạt váy bay bay vô cùng hợp với cái danh nữ thần.
“Chào mọi người, tôi đến rồi đây!”
Kim Lệ Huyên lên tiếng, Phùng Khoan ngẩng đầu, lập tức bước đến bên cạnh cô ta. Hai người trao đổi gì đó, sắc mặt cô ta ửng hồng, miệng cười như sắp ngoác tận mang tai.
Tô Đào đứng ra ổn định đội hình, bà ta vỗ tay vào tập tài liệu, giọng nói dõng dạc: “Cảm ơn mọi người đã đến đây, hôm nay chúng ta vẫn chưa quay, thế nhưng một lát nữa các bạn sẽ nhận được đề bài để chuẩn bị. Đúng 2 giờ chiều ngày mai, các bạn sẽ phải mang theo đề bài cùng sự chuẩn bị của mình, đến tại nơi này và bắt đầu quay. Các bạn có khoảng 24 tiếng tính từ giờ cho đến lúc đó. Còn bây giờ, hãy đi theo tôi để biết bí mật nào đang chờ đón các bạn!”
Tràng pháo tay rầm rộ vang lên, đi cùng với đó là vẻ mặt phấn khích của tất cả mọi người.
Tô Đào dẫn đường đi đến một căn phòng khác, nơi sẽ tiến hành chọn nguyên liệu. Ở đây tổng cộng có 10 chiếc thùng, được bịt kín chỉ chừa lại một lỗ nhỏ phía trên, lát nữa thí sinh sẽ thò tay vào từ đây. Mỗi vị trí đều được đánh số, xếp theo thứ tự từ bé đến lớn.
Tư Truy là người bốc đầu tiên nên có chút căng thẳng, cô hít sâu, kế tiếp có một nhân viên trong đoàn bước lên, dùng khăn đen bịt mắt cô lại. Trong lúc đó, những người khác cũng bị bịt mắt để đảm bảo không ai biết nguyên liệu của ai là gì.
Cô rụt rè nhấc chân, phía trước là 10 chiếc thùng, cô không thể nhìn thấy mình đang đứng trước thùng nào cũng như bên trong chứa gì. Bước được vài bước, cảm thấy nên dừng lại là cô dừng.
“Thí sinh Tư Truy, bạn chắc chắn với lựa chọn này chứ?”
Tư Truy mím môi rồi gật đầu, cô vươn tay ra, sờ soạng, mò mẫm, tìm đúng cái lỗ vuông được đυ.c rỗng ở trên, sau đó cho tay vào. Mặc dù có chút sợ nhưng cô vẫn rất dứt khoát, cho thẳng tay xuống.
Dường như đây là một cái chai, thân thuôn cao, nhỏ dần về phía đầu. Nhấc thử lên thì thấy nằng nặng, chất liệu vỏ chai là thủy tinh, sờ vào mát lạnh… Vậy chắc chắn không phải nước mắm. Lẽ nào là rượu sao?
Có lẽ Tư Truy đã đoán đúng, hết thời gian, nhân viên lúc nãy vừa bê chiếc thùng vừa dắt cô đi ra ngoài. Bao giờ đến phía sau hậu trường, cô mới được tháo bịt mắt.
Vị trí của chiếc thùng vừa bị bê đi lập tức được thay thế bằng một chiếc thùng mới, bên trong vẫn là nguyên liệu đó. Ở vòng này, nguyên liệu đa dạng và mở rộng hơn, đó có thể là đồ sống, đồ chín, rau củ hoặc một loại rượu hay một loại nước sốt, cũng có thể là hương liệu, hay đơn giản chỉ để kết hợp trong món đó khiến nó ngon hơn chứ không nhất thiết phải dùng nó làm nguyên liệu chính như ở vòng trước. Điều này đã được thông báo với các thí sinh, may mắn chọn đúng nguyên liệu dễ kết hợp còn tốt, nếu không thì phải phụ thuộc vào khả năng của thí sinh, giỏi thì vượt qua, không giỏi, không táo bạo thì đành chấp nhận dừng bước.
Lần lượt, đến người nào là người đó lên, cũng lựa chọn theo cảm tính, lựa xong liền được dắt ra phòng chờ.
Vệ Thiên Từ đi thẳng về phía trước không dừng lại, anh ta vươn tay chạm vào một chiếc thùng, đột nhiên lùi lại, thò tay vào chiếc thùng ngay kế bên nó.
Kim Lệ Huyên thì chọn ngay chiếc thùng đầu tiên, không hề nấn ná, chần chờ như những người khác. Khóe môi cô ta khẽ nhếch, nụ cười chứa đựng sự tự tin không hề nhỏ.
10 người chọn xong là được tháo bịt tất cả, tuy nhiên không một ai biết nguyên liệu, hương liệu của đối phương là gì. Điều này được giữ bí mật để đảm bảo tính công bằng.
Tô Đào dựa vào ghi chép từ nhân viên, đưa cho mỗi người một mảnh giấy cứng in tên nguyên liệu đúng như lúc nãy đã chọn.
Bà ta mỉm cười: “Hôm nay chỉ đến đây thôi, mọi người về chuẩn bị nhé! Nhớ rằng phải giữ bí mật, không một ai ngoài các bạn biết nguyên liệu mà các bạn nắm trong tay là thứ gì… Vòng này là vòng thi về bánh ngọt, đồ tráng miệng, chương trình rất hy vọng sẽ được chứng kiến nhiều món ăn và tài năng xuất sắc. Cuối cùng, chúc các bạn thành công!”
Tư Truy thầm nghĩ 24 giờ để chuẩn bị là đủ, không thừa không thiếu, cho nên tối nay cô vẫn quyết định sẽ đi ăn lẩu với Cố Man Châu. Không phải vì cô chủ quan mà là cô tự tin, hơn nữa, cô cũng không muốn bị gò bó quá. Dưa hái xanh không ngọt, cứ để tự nhiên cảm xúc sẽ tới. Lúc đó, món ăn nhất định sẽ ngon, mang theo cái tâm, cái tài của người đầu bếp…
Cúi đầu nhìn dòng chữ được ghi rõ ràng trên mảnh giấy: “Rượu vang”. Cô làm được… một món bánh ngọt có thể kết hợp với rượu vang một cách thơm ngon, độc đáo nhất.