Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Dễ Bắt Nạt

Chương 68: Cái giá của đồng tiền

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe anh bất ngờ thổ lộ mà trái tim Tư Truy rung động cả lên. Cô thơm vào má anh, coi như một lời đáp lại.

Người đàn ông thích thú ôm eo cô, nghĩ đến chuyện tối qua, anh vẫn cảm thấy thật sự kì diệu. Vậy là con thỏ nhỏ này đã rơi vào tay anh rồi đúng không?

Tư Truy cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một ai như thế, còn bị anh dụ dỗ lên giường. Tư tưởng của cô khá bảo thủ, cô muốn cưới trước, sau đó làm gì thì làm. Thế nhưng hôm qua… vậy mà lại tự nguyện cùng anh gắn bó…

Khi yêu một người, có quá nhiều thứ thay đổi…

“Đói chưa?”

“Em đói rồi.”

Bùi Nghiêu bế cô vào phòng tắm, tận tình lấy kem đánh răng ra bàn chải đưa cho cô, kế tiếp xoa đầu cô một cái, anh mới thỏa mãn rời đi.

Ban tổ chức chương trình cho thí sinh nghỉ khoảng một, hai ngày để tìm cảm hứng và nghỉ ngơi, chuẩn bị cho vòng tiếp theo. Vì vậy, sau khi ăn nhẹ, Tư Truy liền bảo Bùi Nghiêu đưa mình về nhà.

Anh cũng rất sẵn lòng, lái chiếc Lexus LFA yêu thích của mình, đưa cô đến tận trước cửa nhà trọ. Vì tránh gây sự chú ý, Tư Truy đã nói để anh ở ngoài, còn cô thì vào bên trong. Phải năn nỉ mãi anh mới chịu đồng ý, bởi anh muốn xem môi trường sống của cô như thế nào, mẹ cô đối xử với cô ra sao…

Thành công ngăn được anh, Tư Truy nhẹ nhõm lên lầu. Cô biết tiếp theo đây mình sẽ phải đối diện với những điều gì, một cảnh tượng hỗn loạn, bừa phứa, hoặc có thể là cơn thịnh nộ từ bà Trịnh.

Tư Truy tra chìa khóa vào ổ, chậm rãi đẩy cửa vào. Căn nhà không hề loạn như cô nghĩ, mặc dù không phải quá sạch sẽ nhưng cũng gọi là tạm chấp nhận được. Theo hiểu biết của cô, hẳn là khi cô vắng nhà, bà Trịnh phải bừa bãi lắm, thậm chí còn cố ý bày ra để trêu tức và trả thù cô.

“Mẹ!”

Cô mấp máy môi gọi một tiếng, bà Trịnh lập tức xuất hiện, từ trong bếp đi ra. Trên tay bà ta cầm một cái thìa, hình như là đang nấu ăn.

Khoảnh khắc trông thấy cô, bà Trịnh chết sững lại, trong mắt có chút hốt hoảng. Hồi lâu, bà ta mới lắp bắp thành lời: “Sao mày bảo mày bận việc mà? Về sớm thế, chương trình cho về sớm à?”

Tư Truy cau mày, bà Trịnh đã biết cô tham gia chương trình ẩm thực ư?

Cô nhếch môi, gật đầu đáp: “Con được nghỉ một vài ngày.” Cũng không hỏi bà thấy mình trông thế nào khi lên truyền hình, cô biết bà không chú ý.

Bà Trịnh có chút tức giận: “Về cũng không bảo tao một tiếng. Làm tao…”

Nói đến đây, bà chợt dừng lại, trách mình suýt thì lỡ lời. Chuyện này nhất định không thể để cho Tư Truy biết được, bằng không chính bà ta cũng có khả năng bị đuổi ra ngoài.

Bà ta đang nấu một nồi canh thịt, thấy Tư Truy về, vì muốn kiếm cớ thoái thác, đuổi cô đi cho nhanh nên bèn chạy vào trong bếp. Lát sau, bà mang ra một bát canh nóng hổi, bên trong có bí đỏ cùng nước canh, chẳng mảy may có lấy một miếng thịt nào.

Đưa cho cô, thái độ có vẻ không tình nguyện chút nào: “Ăn đi, tao mới nấu đấy!”

Tư Truy khó hiểu, đồng thời ngạc nhiên. Bà Trịnh mời cô ăn sao? Bà chưa từng tốt như vậy… trước nay chưa từng. Bà chỉ ăn món do cô nấu, chứ đã nấu cho cô ăn bao giờ?

Một cảm giác lâng lâng dâng trong đáy lòng, Tư Truy cẩn thận cầm lấy bát canh, múc từng muỗng cho vào miệng. Khóe mắt cô đỏ au, dường như xúc động nhưng không dám để bà thấy, vội vã quay lưng đi.

Trong lúc đó, bà Trịnh lại cầm khăn phe phẩy, hàm ý nói: “Mày ăn xong thì đi ra ngoài làm chút việc đi! Ở nhà nóng lắm, tao không chịu được.”

Bà ta chỉ muốn đuổi cô đi chứ cũng chẳng có chủ đích gì. Nói xong, bà liền vào trong nhà bếp, tắt ga rồi mới ra ngoài ban công lấy đồ. Bà mới xin được người ta một chiếc váy, hôm nay bà dự định mặc.

Tư Truy cảm thấy hôm nay bà Trịnh thật lạ, cô ăn bát canh trong nước mắt. Thì ra bát canh này cũng chẳng phải bà thương cô nên cho cô ăn. Căn bản là bà muốn cô đừng hỏi nhiều, đừng làm phiền bà.

Cô đem bát vào trong bếp, rửa sạch, ánh mắt liếc qua nồi canh mình vừa mới ăn. Bên trong toàn là thịt bằm được vo viên, nổi lên trên, còn có cả bí đỏ. Nhớ đến bát canh kia, cô cười nhạt…

Cũng chỉ đến vậy, giả dối mà cũng không thèm giả dối cho chót.

Tư Truy lật gối của mình lên, bên cạnh là giường bà Trịnh. Chiếc giường được cô mua với giá rẻ, đơn giản chỉ là ghép từ những tấm ván gỗ thô sơ thành chiếc giường đôi cho hai người nằm, không quá rộng, nếu nằm lên sẽ có chút đau lưng. Thương bà già cả, khi mua chiếc giường này, cô còn mua thêm một tấm lót dày.

Trước khi bà đến đây, Tư Truy cũng chỉ trải chăn, trải chiếu ra đất mà nằm. Bởi vì cả ngày bận rộn bên ngoài, đêm về chẳng ngủ được mấy nên cô tiết kiệm, không mua. Có bà sống cùng thì cũng không thể như thế, cô chuẩn bị đầy đủ cho bà, chỉ mong có thể chung sống hòa bình với bà, không mong hạnh phúc cao xa.

Dưới gối Tư Truy có một ván gỗ xiên xẹo mà cô dùng để giấu tiền. Lật khăn lên là thấy ngay, bao nhiêu tiền đều để trong đó, dạo trước vì trả nợ cho Trịnh Nhất, hết sạch tiền, còn vài đồng lẻ, sau khi mua giường về liền cất đây, dùng để phục vụ sinh hoạt hàng ngày.

Bà Trịnh cũng không biết, bởi bà chẳng đυ.ng vào chỗ cô nằm bao giờ. Tư Truy kiểm tra xem, thấy tiền vẫn nguyên vẹn mới thở phào. Cô gấp tiền mấy ngày trước mang theo còn thừa, lại để vào như cũ.

Xong xuôi, cô dọn dẹp nhà cửa một chút, bất ngờ thấy bà cũng có chút tiền. Cô giận dữ nhìn chúng rồi ra ban công hỏi bà Trịnh: “Mẹ, số tiền này là sao? Nói cho con biết mẹ lấy từ đâu?!”

Bà Trịnh ngớ người, bỗng chồm tới cướp lại số tiền trên tay Tư Truy. Mặt bà ta hằm hằm: “Mày hỏi làm gì? Tiền ở đâu thì kệ tao, mắc mớ gì mày phải quan tâm?”

Tư Truy sa sầm mặt, “Tại sao con lại không quan tâm? Có phải mẹ đi đánh bạc nên mới có không?”

Một người phụ nữ trung niên mang bệnh tật như bà có thể làm được việc gì để kiếm được số tiền này? Nhìn nó cũng không ít ỏi, ngoài cờ bạc, cá cược ra, cô không nghĩ được việc gì khác.

Cô nói với bà bằng giọng phân bua: “Chẳng phải trước khi đi con đã dặn đi dặn lại mẹ là không được qua khu đó đánh bạc sao? Những người ở đó đều không phải hiền lành gì, mẹ có biết ông Tứ nhà bên vì ham mê mà đánh mất cả tính mạng không? Chúng nó đánh, đánh cho mất mạng chứ chẳng phải ai…”

Tư Truy muốn nói để bà tỉnh ngộ, rốt cuộc thì chỉ mới mấy ngày trôi qua, bà đã như vậy rồi. Cô thực sự rất lo, không có cô, bà sẽ làm ra chuyện gì đây.

“Mẹ, hãy nghe con. Mặc dù con không thể cho mẹ cuộc sống sung sướиɠ nhưng chí ít cũng đủ ăn, đủ mặc. Mẹ đừng sang bên đó nữa, được không?”

Giọng cô dịu xuống, vừa giảng giải vừa thương lượng với bà Trịnh. Nhưng bà không nghe, ngược lại còn thẹn quá hóa giận mà đuổi cô đi.

“Cút! Cút! Mày thì biết cái gì mà nói! Tao không làm cái đó chẳng lẽ làm cái nghề nghèo kiết xác như mày? Suốt ngày cắm mặt vào bếp núc kiếm được bao nhiêu tiền? Kể cả việc tham gia chương trình nữa, thay vì phí thì giờ vô bổ, mày nên kiếm thật nhiều tiền đi!”

Âm thanh mắng nhiếc của bà vẫn còn văng vẳng bên tai, Tư Truy bỏ cuộc rồi, không làm gì để cứu vãn bà được nữa. Những lời lẽ thốt ra ngày một thậm tệ, hơn nữa còn có xu hướng hạ thấp cả con người cô.

Đây là mẹ cô… một người chỉ biết đến tiền.

Quanh năm suốt tháng khổ sở, khi nhìn thấy tiền, người ta dường như sáng mắt ra. Bất chấp tất cả, dù là lương tâm, đạo đức.

Thì cũng trách sao được, tiền là tiên là phật, tiền có thể bán rẻ phẩm chất con người.
« Chương TrướcChương Tiếp »