Mỗi đội sẽ chuyển một phần để đưa cho vị giám khảo bí mật kia nếm thử. Phần còn lại thì để cho Từ Sơn cùng Ôn Uyển.
Đã qua 5 đội và sắp đến lượt của Tư Truy, bỗng nhiên, Kim Lệ Huyên nói với cô: “Để tôi giới thiệu cho được không? Tôi có khả năng giao tiếp khá tốt…”
Tư Truy ngập ngừng, cuối cùng gật đầu đồng ý. Hiện tại cô vô cùng hồi hộp, nhỡ đâu đến lúc đó nói sai thì sao? Nếu Kim Lệ Huyên đã chủ động nhận thì cô cũng không có lý do gì để từ chối.
Khoảnh khắc bước chân Từ Sơn dừng lại khay đựng món ăn của đội Tư Truy, trái tim cô không tránh khỏi lỡ nhịp.
Kim Lệ Huyên bước lên với một phong thái rất tự tin, cô ta mỉm cười: “Phần thi này chúng tôi sử dụng những nguyên liệu chính là gà, nấm, gạo nếp, bắp cùng đậu hũ. Món đầu tiên như ban giám khảo đã thấy, đó chính là món xôi chay đậu, được làm khá đơn giản. Nhưng chúng tôi đã phủ lên một lớp đậu hũ non mịn giúp tăng thêm phần đặc biệt của món ăn. Món còn lại là gà sốt nấm, nấm hương tươi vừa được hái xong, vừa thơm lại vừa ngọt, kết hợp với gà béo cùng công thức gia vị tạo hương riêng biệt. Tôi tin rằng hai món này sẽ không làm ban giám khảo phải thất vọng, chúc hai vị ăn ngon miệng ạ!”
Kim Lệ Huyên kết thúc phần giới thiệu của mình bằng câu chúc và một nụ cười tươi. Xong xuôi, cô ta lui trở về vị trí cũ, cùng Tư Truy đứng chờ đợi.
Hôm nay, ngoài dự liệu của Tư Truy, cô với người phụ nữ này phối hợp cũng khá ăn ý. Chỉ có một điều là Kim Lệ Huyên không được cẩn thận cho lắm, dẫn đến việc sai sót một cách không đáng.
Từ Sơn nghe xong liền chậm rãi dùng thìa xắn một góc xôi. Lớp đậu hũ phủ trên dễ dàng bị tách đôi, ông ta dường như cảm nhận được vị thơm ngọt hòa hợp một cách kì lạ đang quyện lại với nhau, thấm vào đầu lưỡi ông ta. Hạt bắp cùng hạt nếp nhai mềm dẻo, không bị khô hay nhão, lại thêm chút đậu hũ thanh mát, thực sự mang tới một hương vị mới mẻ. Xôi với đậu hũ… vẫn là lần đầu ông ta thấy sự kết hợp này…
Món thứ nhất coi như khiến ấn tượng của vị đầu bếp này không quá tệ. Từ Sơn gật gù, thử tới món tiếp theo. Thịt gà được ninh với sốt, nấu trong thời gian lâu cho nên đều đã mềm, da gà óng ánh màu vàng, trông rất đẹp mắt. Phần nước sốt không bị đặc mà sền sệt vừa đủ để tưới lên da gà, thịt gà, quệt nhẹ một cái là thấm đẫm nước sốt. Vả lại, sốt nấm này không giống với sốt nấm của ông ta, nó có một vị thực sự rất riêng nhưng không đánh mất hai vị nguyên bản là nấm với gà. Chưa kể cách trang trí giản đơn mà không đơn điệu, nói chung đánh giá về món ăn của đội Tư Truy tuy không phải xuất sắc nhưng tuyệt đối không tồi.
Từ Sơn đặt đũa xuống, Ôn Uyển cũng nhanh nhẹn thử. Cô ta thử món gà trước, mặc dù không muốn nhưng cô ta không thể phủ nhận, Tư Truy cùng cô gái Ảnh hậu kia đã làm rất tốt trong điều kiện kinh tế không mấy khả quan.
Trong mắt Ôn Uyển lướt qua tia thâm trầm, vẻ mặt không mấy thay đổi, nhàn nhã chuyển sang món xôi. Thú thực mấy đồ quê mùa như vậy cô ta không thích chút nào, xưa nay cô ta quen ăn sơn hào hải vị, mấy món dân dã, giản dị như vậy, cô ta vừa nhìn đã không muốn thử chứ huống chi là nhận xét.
Xôi quyện lại với sự béo ngậy của đậu hũ, Ôn Uyển không ngờ lại thấy ngon, nhưng để loại Tư Truy, cô ta không thể không giở chút trò vặt. Đột nhiên, cô ta khẽ kêu lên một tiếng, lông mày nhăn tít lại rồi che miệng, quay lưng lại với máy quay, nhổ toàn bộ thức ăn trong miệng vào sọt rác.
Toàn thể người có mặt trong trường quay không hiểu cơ sự gì, nhất trí cho rằng món ăn có vấn đề.
Tư Truy cùng Kim Lệ Huyên cũng được một phen lo lắng, chẳng lẽ món ăn của bọn họ tệ đến nỗi Ôn Uyển phải nhổ ra như thế?
“Xin lỗi! Xin lỗi mọi người!”
Ôn Uyển cầm khăn giấy thấm lên khóe môi, cô ta bày ra vẻ mặt ái ngại, xin lỗi xong, hai mắt lập tức đanh lại.
“Gà sốt nấm hương vị khá ổn nhưng để nói là đặc sắc thì không có. Còn món này, tôi không đánh giá cao, ăn quá nhạt, gần như không rõ vị, hơn nữa còn tồn tại một vấn đề lớn đó chính là sạn. Tôi muốn hỏi thí sinh Tư Truy, cô đã sơ chế nguyên liệu sạch sẽ chưa?!”
Cô ta gọi tên Tư Truy, đoạn lên giọng chất vấn. Tư Truy giây đầu còn lúng túng nhưng giây sau lập tức lấy lại bình tĩnh, chưa biết sự thật ra sao, nếu Ôn Uyển đã nói món ăn của bọn họ có sạn thì việc mà cô nên làm là xin lỗi.
Vì vậy, Tư Truy nhanh nhẹn bước lên, đứng trước mặt Ôn Uyển, cúi rạp đầu trước cô ta một cách chân thành.
Cô mở miệng: “Thành thực xin lỗi cô rất nhiều, là do chúng tôi sơ suất!”
Cô nhớ là gạo này vô cùng sạch sẽ, tuyệt đối không tồn lại bất cứ hạt sạn nào. Một cân gạo có bao nhiêu đâu chứ, lúc mua, cô đã ngồi nhặt lại rồi. Tất nhiên không thể loại trừ trường hợp bỏ sót, nhưng Ôn Uyển nhìn cô như vậy, cô nghi ngờ rằng cô ta cố ý nhắm tới mình.
Từ lúc cô ta đến trường quay, Tư Truy đã để ý ánh mắt của ả không mấy thiện chí. Còn lần đưa cơm cho Bùi Nghiêu nữa, Ôn Uyển thậm chí đã lộ rẽ vẻ độc dữ với cô.
Tư Truy yên lặng giữ mọi suy nghĩ trong lòng, Ôn Uyển âm thầm đắc ý. Phải, chính là dáng vẻ này, cô ta muốn người phụ nữ trước mặt lâm vào hoàn cảnh ê chề mặt mũi…
Ôn Uyển giãn mày, ngũ quan nhẹ nhàng hơn chút. Tư Truy quay trở lại vị trí, Kim Lệ Huyên cũng rất lo, cô ta buông lời trách móc: “Tất cả là tại cô đó!”
Tư Truy không đáp lời, cô chăm chăm quan sát Ôn Uyển. Bấy giờ, Từ Sơn mới đứng ra xoa dịu không khí, ông ta đưa ra nhận xét khách quan, nhưng cũng bị lời của Ôn Uyển ảnh hưởng phần nào.
Đến đội Vệ Thiên Từ, hai người này đều nhận xét là tốt, món ăn rất thơm ngon, đặc sắc. Tôm giữ trọn vị, món sườn non cốt dừa ăn với cơm trắng, bùi bùi dẻo dẻo…
Về cơ bản đánh giá món ăn đều đã xong, mọi người hồi hộp chờ đợi máy quay kết nối với vị giám khảo giấu mặt kia.
Màn hình lớn hiện lên hình ảnh một túp lều với họa tiết vàng in nổi, giám khảo đó giấu mặt, phần lộ ra chỉ là nửa thân dưới từ ngực đến bụng cùng một đôi tay gân guốc, ngón tay thon dài. Người đàn ông mặc vest đen, giây phút người đàn ông này khẽ cử động, cơ hồ tất thảy mọi người đều nhận định đây là một người đàn ông trẻ trung, tài giỏi, khí chất.