Đám đông xôn xao một hồi, tự hỏi Tư Truy là ai? Có lai lịch như thế nào?
Bấy giờ, Ôn Uyển vén nhẹ làn váy phô cái đùi trắng nõn ra, cô ta yểu điệu tiến lên sân khấu. Theo từng bước chân của ả, lông mày Bùi Phưởng càng thêm cau chặt. Đúng như cô nàng dự đoán, Ôn Uyển lại bắt đầu giở trò rồi. Chỉ thấy cô ta trưng ra một nụ cười giả dối, khéo léo đứng bên cạnh Bùi Nghiêu, chất giọng trong trẻo mà quyến rũ vang lên khe khẽ: “Hôm nay tôi cũng xin thay mặt Ôn gia phát biểu đôi lời chúc mừng Tiểu Phưởng. Mới ngày nào cô bé còn lẽo đẽo theo tôi và Nghiêu, vậy mà bây giờ đã trưởng thành như vậy. Là một người chị, tôi thật sự rất hạnh phúc…”
Nói rồi, Ôn Uyển rỉ ra một dòng nước mắt. Cô ta quay sang nhìn Bùi Phưởng tiếp: “Tiểu Phưởng, lại đây chị ôm một cái nào. Chị nhớ em lắm đó!”
Bùi Phưởng giật môi, sắc mặt lạnh lùng. Từ nhỏ cô nàng đã không ưa Ôn Uyển rồi, có lẽ do chứng kiến cô ta làm một số việc không tốt nên ấn tượng của cô về ả không bao giờ cải thiện được. Mặc dù hai nhà Bùi, Ôn có quan hệ rất tốt, thậm chí ông bà Ôn còn tỏ ý muốn gả Ôn Uyển qua, song Bùi Phưởng vẫn ghét. Cô không muốn có một người chị dâu bề ngoài thơn thớt nói cười, bên trong nham hiểm gϊếŧ người không dao. Có khi bị “chơi” lúc nào còn không biết.
Chính vì lý do đó mà Bùi Phưởng có ý từ chối cái ôm. Tuy nhiên, trước khi cô nàng kịp động đậy thì đã bị mùi nước hoa gay mũi xộc tới khiến cho hắt xì không ngừng. Ôn Uyển đâu biết cô nàng dị ứng nước hoa, cho nên rất vô tư lấy lòng.
Thấy Bùi Phưởng bị như vậy, cô ta lập tức đẩy ra, trong mắt có chút ghét bỏ, không tự chủ được nghĩ rằng chiếc váy đắt tiền của mình sẽ bị vấy bẩn bởi nước bọt của người lạ. Ôn Uyển hắng giọng lên tiếng, vẫn không lại gần cô: “Tiểu Phưởng, em có sao không?”
Dứt lời còn cố ý liếc qua Bùi Nghiêu, tựa hồ đang mong chờ anh trông thấy thiện chí mà mình bày ra. Có điều, người đàn ông hoàn toàn không đặt cô ta vào mắt. Chỉ thấy anh chậm rãi sải bước chân dài đến cạnh Bùi Phưởng, tấm lưng cùng bờ vai rộng che chắn mọi ánh nhìn kì quặc của mọi người.
Lúc này, Tư Truy cũng không đứng yên. Nói gì thì nói cô cũng coi như có kinh nghiệm trong việc dị ứng, cho nên hành sự rất lanh lẹ. Nhẹ nhàng đặt tay vỗ nhẹ lên lưng Bùi Phưởng, dịu giọng trấn an cô nàng: “Bình tĩnh, hít vào… thở ra…”
Sau vài lần làm theo lời Tư Truy, cơn hắt xì tuyệt nhiên biến mất. Bùi Phưởng day day mũi, cảm thấy có chút ngứa ngáy. Tư Truy mỉm cười, xem như hai bọn họ có duyên, đều bị dị ứng với một thứ gì đó, tuy rằng hai thứ thực chất chẳng liên quan gì đến nhau.
Bùi Phưởng ghét cay ghét đắng nhìn Ôn Uyển đang làm bộ áy náy, xoắn xuýt, có chút không hiểu nổi gu thẩm mỹ của gia đình mình trước kia. Ba mẹ ngầm đồng ý cho Ôn Uyển ra vào Bùi gia một cách tự do, đã thế còn cổ vũ cho cô ta theo đuổi anh trai. Cũng may Bùi Nghiêu trước nay lãnh đạm, mắt cao hơn đầu, không bị cô ta mê hoặc.
Cô nàng thu lại ánh mắt, bất ngờ Trần Tiếp đẩy bánh kem đến. Chiếc bánh kem năm tầng chễm trệ trên khay, lớp kem màu trắng ngà sang trọng, bên trên có phủ cánh hoa hồng cùng những hạt ngọc trai trông y như thật.
Bùi Phưởng phấn khích quên cả sự việc mất mặt vừa rồi, cô nàng nhìn chăm chăm vào chiếc bánh kem, khóe môi nhếch lên nụ cười gian tà.
Nhìn anh trai nói: “Anh à, anh giúp em cắt bánh đi.”
Bùi Nghiêu nhướng mày, đương nhiên là không đồng ý. Bình thường anh không hề tùy tiện xuất hiện trước mặt người khác, chẳng qua hôm nay là ngày quan trọng của Bùi Phưởng, vì chiều theo cô nên anh mới đứng đây như thế này. Giờ cô nàng bỗng dưng yêu cầu anh cắt bánh, anh chắc chắn khước từ không nương tình.
Đôi môi mỏng hé mở, thốt ra hai từ ngắn gọn: “Không cắt.”
“Không cắt thì thôi… Em với chị Tư Truy cắt!” Bùi Phưởng vu vơ nói, còn nhìn khuôn mặt ngây ngốc của ai đó mà cười thầm. Cô không tin Bùi Nghiêu không trúng bẫy của cô, nếu trong lòng anh có Tư Truy, thể nào anh cũng dao động cho xem.
Quả nhiên, vẻ mặt Bùi Nghiêu có chút khó coi, không biết là đang nghĩ gì.
Vì để anh không khó xử, hoặc chỉ là để mình không khó xử, Tư Truy bèn nhỏ nhẹ bên tai Bùi Phưởng. “Cô… cô tự cắt bánh đi! Chiếc bánh dành cho cô mà.”
Bùi Phưởng phồng má, “Em thích hai anh chị cắt cho em cơ!”
Cô nàng đặc biệt nhấn mạnh cụm từ “hai anh chị” khiến cho Tư Truy bất giác đỏ mặt. Bùi Phưởng cười ngất trong lòng, cảm thấy thực ra người chị dâu này cũng không tệ. Trong sáng, non nớt, vô cùng thuận tiện trêu đùa.
Một màn đối đáp này rơi vào trong mắt Ôn Uyển khiến cho cô ta giận tái mặt. Cô ta bị coi là bù nhìn hay sao mà chẳng ai thèm nói với cô ta câu nào thế?
Ôn Uyển vén tóc, chủ ý cướp sân khấu. Tuy nhiên Trần Tiếp đã đẩy bánh kem đến sát chân cô ta và không có ý định dừng lại. Cô ta suýt nữa giãy nảy lên, thật là… hôm nay toàn gặp phải mấy chuyện không đâu!
Bùi Phưởng dắt tay Tư Truy bước ra, đứng trước chiếc bánh kem mới thấy nó thực sự to. Trần Tiếp thức thời đưa dao cắt bánh, chôn chân tại chỗ không muốn lui xuống sân khấu.
“Cám ơn.”
Bùi Phưởng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ nghĩ rằng Trần Tiếp tốt bụng mà thôi. Cô nàng cầm chắc dao cắt bánh, thấy Bùi Nghiêu không có động tĩnh gì liền thở dài. Chầm chậm đưa dao lên rồi hạ xuống từng đường, cốt bánh mềm xốp, kem béo ngọt ngất ngây lòng người.
Tư Truy đứng lâu nên có chút mỏi chân, cộng với việc đi giày cao gót không quen, cô bắt đầu thấy đau. Cô hơi nhấc nhẹ gót chân muốn cho mình một không gian thoải mái, đúng lúc này thì Bùi Phưởng gọi, cô liền vội vã bước xuống mà không để ý có người đã giẫm lên tà váy của mình.
“Roẹt… roẹt…”
Theo chuyển động của Tư Truy, tà váy bị rách một đường lên đến tận hông, đồng thời cô cũng mất đà ngã chúi về trước. Chiếc bánh kem được đặt trong khay vuông bốn góc nhọn, đúng phía Tư Truy đang ngã vào.
Cô thầm kêu một tiếng, kế tiếp ngã xuống, khoảnh khắc đầu gần như đập vào khay đựng bánh kem thì đột nhiên, toàn bộ giá đựng bánh kem đều bị đạp đổ. Chóp mũi phảng phất mùi đàn ông, một cánh tay vươn ra đỡ lấy cô nhưng đã muộn.
Tư Truy vẫn không tránh khỏi kết cục bị ngã đau dù cho Bùi Nghiêu có phản ứng nhanh thế nào. Do chịu sự va đập không hề nhẹ, đuôi mắt cô sưng lên một cục bầm tím.
Bùi Phưởng cùng tất cả mọi người đều bị một màn xảy ra nhanh như chớp làm cho há miệng sợ sệt.
Cô nàng chưa kịp lên tiếng hỏi han thì Bùi Nghiêu đã cúi xuống ôm Tư Truy lên, bàn tay khéo léo chồng hai lớp váy đằng sau lại cho không hở, vững vàng bế cô lên, sau đó rời đi trước ánh mắt soi mói của mọi người.
Bùi Phưởng gấp gáp muốn lên lầu xem vết thương của Tư Truy, cô nàng nhìn đống hỗn độn, bánh kem đổ tanh bành dưới đất, qua loa xin lỗi một câu rồi lập tức xách váy chạy.