Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Dễ Bắt Nạt

Chương 16: Tiêu chuẩn đánh giá biếи ŧɦái

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc Bùi Nghiêu nghe tin gia đình mình đến bệnh viện thăm Tư Truy, hớt hải quay về thì đã muộn.

Tư Truy đang nằm trên giường, quay lưng lại với anh. Mặc dù cô rất muốn về nhưng vẫn nghe theo lời anh răm rắp. Anh nói hết ngày hôm nay cô mới được phép xuất viện, cô liền không dám về trước.

Bùi Nghiêu xoa xoa trán có chút mệt mỏi, anh sa sầm mặt, thầm nghĩ phải phạt Chương Lâu thật nặng. Dám cả gan lừa lọc anh đến công ty hả?

Ngồi xuống ghế, nghe tiếng hít thở đều đều của cô, biết cô đã ngủ liền yên tâm. Chỉ cần cô không bị sự nhiệt tình quá mức của gia đình anh dọa sợ là được.

Ngay trong đêm, Bùi Nghiêu đã làm thủ tục xuất viện cho Tư Truy. Đợi đến sáng ngày mai, đồ đạc của cô đều đã sắp xếp đâu vào đấy, có xe taxi đưa đón đầy đủ.

Tư Truy đứng bên lề đường nhìn quanh mà không thấy Bùi Nghiêu đâu, bỗng chốc có chút tiếc nuối không tên. Anh đến thăm cô hai ngày, chăm cô hai ngày, nhưng lại không tiễn cô lấy một lần… Thôi bỏ đi, mọi thứ anh làm đều chỉ là trách nhiệm chứ không có ý nghĩa gì cả.

Cuộc sống bình thường đến mức tầm thường lại trở về với Tư Truy. Cô thay đồ đi làm, hôm nay lại nấu ăn ở một tiệc cưới.

Đồng nghiệp quan tâm hỏi han cô vài câu đã khỏe chưa, Tư Truy miệng đáp nhưng lòng tự hỏi tại sao bọn họ biết cô bị dị ứng? Chắc Bùi Nghiêu đã nói chăng?

Giờ nghỉ giải lao, Cố Man Châu xem xét làn da Tư Truy nơi những vết mẩn đỏ từng trú ngụ, hỏi cô: “Bùi tổng khiến em thành ra như vậy à?”

“Sao chị biết?” Tư Truy ngỡ ngàng bật thốt lên.

Cố Man Châu cười nhe răng một cách đen tối: “Chị nghe trộm sếp nói chuyện điện thoại với Bùi tổng đó! Kể cho chị nghe, giữa em với anh ta đã xảy ra chuyện gì?”

“Không xảy ra chuyện gì cả!”

“Thật không?”

Tư Truy khẳng định chắc nịch, giờ cô đã biết sơ sơ về gia thế của Bùi Nghiêu. Vì vậy, cách tốt nhất để bảo vệ bản thân vẫn là giữ im lặng, chẳng may tin này mà tuồn ra ngoài thì cô chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm được chào đón bậc nhất trấn Tường Vân.



Kết thúc một ngày dài mồ hôi, rã rời, Tư Truy cùng với Cố Man Châu, hai, ba đồng nghiệp thân thiết khác đến quán lẩu bổ sung năng lượng.

Hai bên mặt phố, các nhà san sát nhau, ngay cạnh một siêu thị tầm trung là một quán lẩu bình dân đắt khách.

Chọn bàn, chọn món xong xuôi, bọn họ thảo luận về chuyện trên trời dưới đất. Đột nhiên, có tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn vang lên. Không hẹn mà cùng một thời điểm, Tư Truy, Cố Man Châu cùng đầu bếp nam A Sinh mở điện thoại ra kiểm tra.

Cố Man Châu sung sướиɠ hét lên: “A! Tôi trúng thưởng rồi!”

“Chị Châu…”

Tư Truy khẽ gọi, cô đưa điện thoại cho Cố Man Châu, “Em có nhìn nhầm không? Bùi gia thuê chúng ta làm đầu bếp?”

Chuyện này chẳng khác gì một giấc mơ, mờ ảo, hư cấu. Chưa cần biết Bùi gia sẽ chi trả mức lương bao nhiêu, nhưng nếu có cơ hội làm đầu bếp riêng, kiểu gì cũng có lợi hơn bên ngoài.

Món quà này tại sao có thể rơi xuống đầu cô? Dù sao trước nay cô cũng luôn nhận mình xui xẻo…

A Sinh vỗ bàn một phát, anh ta cũng không nén nổi kích động: “Tư Truy, cô không nhầm đâu! Chúng ta thật sự sắp được làm trong một gia đình có truyền thống đồ cổ rồi!”

Cố Man Châu ngửng đầu, nghi hoặc: “Anh cũng được nhận ư?”

“Điều đó là đương nhiên!”

“Uống rượu chúc mừng chút không?” Cố Man Châu nhếch nhếch lông mày, định dụ dỗ Tư Truy thì sực nhớ ra cô bị dị ứng với cồn.

Bèn phất tay: “Đổi món khác!”

Tư Truy không muốn làm mọi người mất vui, cô rót nước lọc ra cốc giấy dùng một lần, dâng lên trước: “Mọi người cứ tự nhiên, em không sao.”

Bữa lẩu vui hơn gấp bội, rau thịt gọi ra loáng một cái đã hết. Đánh chén no nê, đường ai người nấy về.

Sau khi chia tay Cố Man Châu ở ngã ba, Tư Truy chậm rãi rảo bước đi bộ trên vỉa hè. Con đường lát đá xanh ban ngày ngập tràn ánh nắng, ban đêm lại chỉ lờ mờ ánh trăng hình bán nguyệt.

Những cây cột đèn cũ kĩ tỏa ra tia sáng yết ớt như chính tuổi thọ, sinh mệnh đằng đẵng của nó, già rồi hỏng. Lúc này, đường phố thưa thớt không một bóng người, cơn mưa phùn đầu xuân bất chợt đổ xuống.

Hạt mưa lất phất nhưng vẫn đủ làm ướt cơ thể người, Tư Truy chạy vội, đến ngã rẽ một chiếc mô tô rồ ga lao tới. Đèn xe chiếu ngược khiến cô chói mắt, nhất thời đứng sững người lại.

“Cẩn thận!”

Một cánh tay vươn ra kéo lấy cô, bên trong giọng nói ẩn chứa sự hốt hoảng.

Xe vυ"t qua để lại khói bụi và làn gió lạnh, Tư Truy nằm trong lòng người đàn ông cảm giác lại ấm đến lạ.

Cô nhảy từ trong lòng Bùi Nghiêu ra, mượn ánh trăng nhìn rõ gương mặt anh. Phát hiện đây là người quen, cảm xúc của cô không phải là nhẹ nhõm mà là tim đập lệch nhịp.

Tư Truy dường như nghe thấy tiếng mạch máu đang nảy lên, bàn tay anh vẫn đặt bên eo, nhẹ nhàng siết vào.

Đúng như tưởng tượng của anh, eo của cô rất nhỏ, còn mềm nữa. Vòng một tay qua là có thể ôm trọn cô vào lòng.

“Vèo!”

Bỗng nhiên lại một chiếc mô tô thứ hai từ ngõ lao ra, Bùi Nghiêu gần như ngay lập tức, dùng toàn bộ sức lực, một tay đặt ở eo cô, một tay đặt ở đùi cô, quay vòng, thành công tránh được sự va chạm của chiếc xe.

Gương xe quệt qua tay anh, sau chiếc xe đó, còn hai chiếc xe nữa đi ra, ở chỗ cua cũng không thèm giảm tốc độ. Anh nhìn bọn chúng, mắt đen sẫm lại.

Cô gái trong lòng cựa quậy, Bùi Nghiêu đưa mắt nhìn cô. Hiện tại, anh đang bế bổng cô lên, cho nên anh phải ngẩng đầu, cô phải cúi đầu thì hai người mới nhìn thấy nhau.

Hơi thở nóng bỏng phả tới, nhẹ như thoảng qua, phơn phớt nhưng lay động. Bùi Nghiêu không có động thái gì, Tư Truy hoảng tới cuống lên.

Cô thúc giục: “Anh… anh mau thả tôi xuống!”

“Tại sao?”

Sắc mặt Bùi Nghiêu biến chuyển, nụ cười yêu nghiệt lẩn vào trong đêm. “Ôm như vậy rất thích!” Cảm giác đàn hồi, xung quanh toàn là hương thơm của cô, một người đàn ông hoàn toàn bình thường về tâm, sinh lý như anh, sao có thể không thích?

Đuôi mắt Tư Truy nóng bừng, giận dữ đập vào vai anh: “Anh biếи ŧɦái! Thả tôi xuống!”

“Tôi biếи ŧɦái sao?”

“Chẳng biếи ŧɦái thì là gì?”

Cô thật sự không quen với sự thân mật này chút nào. Sao cô có thể ôm ấp với đàn ông tại nơi vắng vẻ vậy chứ? Nghe như cô với anh đang lén lút qua lại, giấu giếm không cho người khác biết…

Tư Truy xấu hổ vì suy nghĩ lung tung này. Hai tay không biết nên để vào đâu, giơ lên không được mà bỏ xuống cũng không xong.

Trong lúc lúng túng, cô lại nghe Bùi Nghiêu cất giọng trầm khàn, âm cuối mơ hồ còn có chút gợi cảm: “Tiêu chuẩn để đánh giá một người đàn ông biếи ŧɦái hay không không phải chỉ qua lời nói là được.”
« Chương TrướcChương Tiếp »