Chương 3

Đừng làm tôi đợi không được em...

Đầu tháng 6, cuối học kỳ lớp 11 sắp kết thúc, lớp 12 gian khổ sắp đến gần.

Thời tiết ngày càng nắng nóng, thế mà giữa trưa lại là tiết thể dục, các bạn nam ở trên sân chơi bóng rổ, tiếng bóng chạm rổ, tiếng hò hét, tiếng nữ sinh nghị luận, tất cả dường như đều không ảnh hưởng đến Lý Đình. Lý Đình cột tóc đuôi ngựa ngồi trên sân thể dục, ôm lấy đầu gối, cả người tiều tụy, thoạt nhìn rất đáng thương. Không ai hiểu tại sao cô lại mệt mỏi như vậy. Không phải vì việc học quá mệt mỏi mà vì cô không thể thoát khỏi chủ nhiệm của cô – Liên Ngọc Cảnh. Liên Ngọc Cảnh người phụ nữ này thật ma quỷ, Lý Đình không biết nên dùng từ ngữ nào để miêu tả tội ác của cô, cũng không thể cầu cứu người khác. Lý Đình muốn khóc, không phải khóc vì dây dưa với Liên Ngọc Cảnh mà vì không thể quên được thân thể của người phụ nữ ấy, thậm chí còn sinh ra cảm giác ỷ lại.

“Tiểu Đình cậu sao vậy?”

Giữa trưa ăn cơm, bạn trai đương nhiệm Trần Mân Hạo phát hiện Lý Đình thần sắc quái dị. Lý Đình chỉ có thể nói dối đêm qua học muộn quá nên có chút mệt mỏi. Cũng không thể nói là cô cùng chủ nhiệm lớp xảy ra quan hệ xá© ŧᏂịŧ, mặc kệ ban ngày hay ban đêm Liên Ngọc Cảnh còn nhìn chằm chằm cô, mà cô cũng không quên được những tiếng thở dốc nóng bỏng, những lúc Liên Ngọc Cảnh vuốt ve da thịt. Lý Đình nhớ lại muốn chết ngất.

"Chủ nhật chúng ta đi xem phim nha. Đi chơi thư giãn một chút, cậu đừng tạo áp lực cho mình quá!"

Mân Hạo thực đơn thuần, là cậu nhóc hồn nhiên nhất trên đời này. Lý Đình vốn dĩ cảm thấy có cậu là đủ rồi, lại không nghĩ tới cái hôn của Liên Ngọc Cảnh phá hủy thế giới của cô, toàn bộ san thành bình địa.

"Ok, xem phim nào vậy?"

Lý Đình nỗ lực duy trì bộ dáng bình thường. Cô

không dám nghĩ đến cảnh tượng sẽ mất đi Mân Hạo, nhất định phải nhanh tìm cơ hội cùng Liên Ngọc Cảnh đoạn tuyệt quan hệ sạch sẽ. Nhưng Lý Đình rốt cuộc vẫn là quá ngây thơ, hay là quá xem nhẹ Liên Ngọc Cảnh, đánh giá quá cao chính mình. Lý Đình cùng Mân Hạo nói nói cười cười, Liên Ngọc Cảnh ở trên lầu cửa sổ nhìn thấy tất cả. Cho đến khi tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, Liên Ngọc Cảnh mới đẩy đẩy mắt kính xoay người rời đi.

Lý Đình và Mân Hạo không học cùng lớp, cũng không học cùng toà. Lý Đình mỉm cười phất tay nói tan học gặp nhưng quay người tươi cười liền biến mất. Liên Ngọc Cảnh đứng ở một góc hành lang, khoanh tay ôm ngực, mặt vô biểu tình, bất quá không phải không có cảm xúc. Lý Đình vừa thấy cô liền mau dọa khóc, một bước cũng không dám động đậy, cho nên Liên Ngọc Cảnh liền đi qua đi.

“Em chào cô.” Lý Đình cúi đầu chào lễ phép.

"Chuông reo còn không về phòng học nghỉ ngơi, xem ra em rất có tinh thần."

“Em không……”

Lý Đình muốn giải thích, nhưng thấy Liên Ngọc Cảnh tức giận đôi mắt, môi mấp máy không nói nên lời.

“Tới văn phòng tôi.”

“Cô! Em xin lỗi, thực xin lỗi, em về sau sẽ không.”

Vừa nghe tới văn phòng, Lý Đình bị hù chết, cô không nghĩ lại nghe lời vị chủ nhiệm ác ma này, nước mắt đều nhanh chóng chảy ra. Liên Ngọc Cảnh kỳ thật đau lòng, nhưng cô không buông tha được. Nếu không phải nơi này là trường học, cô sẽ đem Lý Đình trực tiếp khiêng đi, đáng tiếc, đáng giận.

“Lý Đình, em không nên khiêu chiến nhẫn nại của tôi.”

Đến tột cùng là ai khiêu chiến nhẫn nại của ai, cô đạo đức điểm mấu chốt đều không có! Lý Đình khóc lóc xem cô, nhưng nói không ra.

“Không cần tới văn phòng, đi đến tầng cao nhất.”

Liên Ngọc Cảnh vừa nói vừa dùng ngón tay lau nước mắt cho Lý Đình. Lý Đình nhắm chặt hai mắt, nghĩ kêu to dừng tay, yết hầu lại như bị người bóp chặt, một lời cũng chưa thốt ra.

“Đừng làm tôi đợi không được em.”

Uy hϊếp vẫn là thâm tình, Lý Đình đều không rõ ràng lắm. Nhìn chủ nhiệm đi xa, Lý Đình biết chỗ nhưng không muốn đi lên đó. Chần chờ nửa ngày cuối cùng vẫn phải đi. Cả người Lý Đình như rơi vào vực sâu.

“Ưm ……”

Liên Ngọc Cảnh đem mắt kính đặt trên rào chắn, hai người ở góc tường hôn môi đắm say.