Chương 15

Tôi sẽ không bỏ qua em...

Nghe lời nói nồng đậm hơi thở tội phạm này, Lý Đình sợ cũng sợ, nhưng lại cũng có một chút chờ mong. Thật điên rồi, Lý Đình không thể tin được chính mình lại như thế, có lẽ đọc truyện tranh thiếu nữ, xem phim ngôn tình nhiều nên cô đem lời của Liên Ngọc Cảnh thành một loại khí phách chiếm hữu cùng khát vọng. Thiếu nữ mối tình đầu đâu chỉ là người khác giới?

Trên thực tế câu nói kia là Liên Ngọc Cảnh đối với Lý Đình thổ lộ có lẽ là câu nói thâm tình nhất từ trước đến giờ đối với cô.

Có người nói một tình yêu hoàn chỉnh là tình yêu phải có tìиɧ ɖu͙©. Liên Ngọc Cảnh đồng ý, không chỉ bởi vì sự ham muốn của cô quá mạnh, mà là sau khi cùng Lý Đình thổ lộ cô vẫn luôn đối với em ấy cảm xúc mãnh liệt. Với cương vị chủ nhiệm, Liên Ngọc Cảnh có rất nhiều phương thức có thể có được Lý Đình, lương tâm cùng du͙© vọиɠ khi đó đấu tranh kịch liệt. Nhưng con người khác với động vật, con người có lý trí, không thể hành động theo bản năng. Liên Ngọc Cảnh là người rất giỏi tự kiềm chế, nhưng sau khi thấy Lý Đình thì cô lại có nhiều suy nghĩ vứt bỏ hết thảy lý trí, biến thành cầm thú cũng cam nguyện.

Nhưng không được. Liên Ngọc Cảnh từ nhỏ chính là học sinh xuất sắc, cơ hồ không phạm sai lầm, nhưng không có nghĩa cô là một đứa trẻ ngoan ngoãn, luôn nghe lời. Cô sẽ nghe lời thuần tuý bởi vì cô hiểu được chỗ tốt của việc nhẫn nhịn, trừ phi có người dẫm đến điểm mấu chốt của cô. Lý Đình là cô điểm mấu chốt? Phải, khi Lý Đình nói đã cùng Mân Hạo hôn môi cô thật nhịn không được nữa.

Ngày đó Lý Đình đem bài thi đến phòng khoa văn, Liên Ngọc Cảnh hỏi cô bé gần đây tốt không, Lý Đình tạm dừng vài giây đáp còn tốt. Liên Ngọc Cảnh kỳ thật là thử em ấy, bởi vì mấy ngày hôm trước không cẩn thận nghe được học sinh nữ bàn luận việc có bạn trai, bao gồm Lý Đình trong đó.

“Cùng bạn trai đâu?”

Nhắc tới bạn trai, không biết có phải hay không chột dạ, Lý Đình lập tức câm miệng, thân thể cứng đờ, Liên Ngọc Cảnh xem cô nhóc không muốn nói, cô thực không vui, cô sẽ không dễ dàng buông tha em ấy.

"Thành tích của em gần đây có chút thụt lùi, có bạn trai liền không chuyên tâm việc học?"

“Không có, em……”

“Tan học ở trong lớp chờ tôi.”

“A?”

“Đi về trước đi học đi.”

Lý Đình không kịp hỏi vì cái gì, tiếng chuông reo kết thúc cuộc trò chuyện, Liên Ngọc Cảnh không hề nói, quay đầu tiếp tục sửa bài thi, Lý Đình không tiếp tục hỏi, gật đầu nói cảm ơn cô, yên lặng đi ra văn phòng. Lý Đình đi đến hành lang khi lại quay đầu lại xem cô ấy, lúc này Liên Ngọc Cảnh đã tháo xuống mắt kính, cúi đầu lọn tóc buông xuống, sờ sờ sau cổ, nhìn qua bộ dáng thực uể oải. Lý Đình chưa bao giờ thấy bộ dáng này của vị chủ nhiệm, kinh ngạc lại có điểm nhảy nhót, giống như đứa trẻ phát hiện người lớn bí mật, cảm thấy người lớn cũng có một mặt đáng yêu. Cho đến sau khi tan học, Lý Đình cũng không tập trung nghe giảng, thường xuyên nhìn kim đồng hồ trên bảng đen, kim đồng hồ kim phút kim giây, có thể lại mau một chút sao? Lý Đình nhịn không được tưởng, thẳng đến tan học một người ở lớp chờ Liên Ngọc Cảnh thời điểm, cô mới kinh ngạc phát hiện ý nghĩ của chính mình thật sự quá đáng sợ. Chờ đến cô cảm thấy chính mình hẳn là phải về nhà, Liên Ngọc Cảnh là một giây không trễ xuất hiện trước cửa phòng học ngăn cản cô.

“Em muốn đi đâu?”

Liên Ngọc Cảnh đi tới trước một bước, Lý Đình đi theo lui ra phía sau một bước, vẫn duy trì một mét khoảng cách, đến bước thứ ba thời điểm, Liên Ngọc Cảnh cuối cùng cảm xúc bùng nổ, một tay ôm eo cô bé ôm vào ngực mình. Lý Đình trái tim muốn từ l*иg ngực nhảy ra, khoảng cách thân cận quá, lẫn nhau bộ ngực đều đυ.ng phải.

"Cô, em phải đi về, không thể cùng cô..."

“Có người khác đang đợi em sao? Bạn trai?”

Nghe được Liên Ngọc Cảnh ngữ khí không vui, Lý Đình muốn đẩy cô ra nhưng là làm không được, cũng không biết vì sao làm không được, tóm lại thân thể hai người gắt gao dán nhau.

"Cô buông em ra được không?" Lý Đình quay đầu, mặt đỏ bừng

“Lý Đình, em cùng bạn trai hôn môi thời điểm, không phải gần như vậy sao?”

Nói đến hôn môi, Lý Đình kinh hãi, bốn mắt nhìn nhau, cô giáo như thế nào biết được? Đó là mấy ngày trước, ở gần nhà bên cột điện, Mân Hạo thẹn thùng hỏi cô có thể hay không, bởi vì không có lý do cự tuyệt, cho nên cô liền ngầm đồng ý. Nhưng là thẳng thắn mà nói, hai người nụ hôn đầu tiên, Lý Đình một chút cảm giác cũng không có, cùng cô tưởng tượng không giống nhau, ngược lại còn mạc danh nhớ tới Liên Ngọc Cảnh. Lý Đình trầm mặc, trầm mặc chính là cam chịu, Liên Ngọc Cảnh bùng nổ, không nói hai lời khom lưng hôn lên, Lý Đình cặp sách rơi trên mặt đất, đôi tay đặt lên vai cô.

“Ưm …… Đầu lưỡi.”

Lý Đình bị hôn đến thở không nổi, Liên Ngọc Cảnh ra sức hôn lấy hôn để, Lý Đình toàn thân nóng bừng nhắm thẳng lui về phía sau, thối lui đến bục giảng.

“Chờ một chút, cô……”

Lý Đình dùng sức lôi kéo Liên Ngọc Cảnh áo trên, tay cô chuẩn bị muốn vói vào váy đồng phục của cô bé. Lý Đình sợ hãi, hiện tại cô ấy muốn làm gì? Kỳ thật trong lòng biết rõ ràng, Liên Ngọc Cảnh sẽ dừng lại không phải bởi vì Lý Đình kháng nghị, mà là bởi vì cửa phòng học còn chưa có đóng. Liên Ngọc Cảnh tạm thời buông Lý Đình đi đóng cửa, khóa cửa. Kỳ quái Lý Đình như thế nào không sấn lúc này chạy đi, bởi vì toàn thân cô vô lực. Liên Ngọc Cảnh xoay người lần thứ hai tới gần, tháo xuống mắt kính, chậm rãi cởi bỏ chính mình áo sơmi nút thắt, Lý Đình đỡ bục giảng miễn cưỡng đứng thẳng, nhìn thấy áo ngực Liên Ngọc Cảnh, lỏa lồ da thịt, cô cảm thấy thật thẹn thùng, khó có thể thừa nhận như vậy hưng phấn.

“Pi, pi…… Lý Đình……”

Liên Ngọc Cảnh lại lần nữa ôm chặt Lý Đình, trong đầu nghĩ lại một lần đi, vừa rồi hẳn là dọa em ấy. Tuy rằng hiện tại vẫn như cũ sợ hãi , nhưng Lý Đình cảm giác Liên Ngọc Cảnh lần này hôn rất ôn nhu, trêu chọc thở dốc, cùng cô đồng dạng hơi thở nóng bỏng, Lý Đình lần đầu tiên biết gợi cảm là như thế nào. Trong lòng tán thưởng còn không có xong, Liên Ngọc Cảnh đột nhiên bế lên, Lý Đình thuận thế ôm chặt cô, hai chân kẹp eo cô. Liên Ngọc Cảnh ôm Lý Đình đến bàn học của em ấy, chuyện này thực kí©h thí©ɧ, Liên Ngọc Cảnh cũng không nghĩ tới muốn dưới tình huống như vậy cùng em ấy phát sinh quan hệ , thực xin lỗi.

"Tiếp thu tôi được không?"

Nghe câu hỏi này Lý Đình sợ ngây người, xem Liên Ngọc Cảnh nhẹ hôn lên lòng bàn tay của cô, hôn qua cánh tay của cô, cảm giác tê dại khó có thể miêu tả, cô run rẩy không thôi, một chữ đều nói không nên lời.

“Tôi thật sự sắp không được.”

Liên Ngọc Cảnh tố cầu quả thực đúng lý hợp tình, nháy mắt đánh sập Lý Đình phòng vệ. Cái đầu nhỏ nhắn suy nghĩ rối loạn, căn bản sẽ không nghĩ vậy câu nói quá nguy hiểm, cô cơ hồ muốn hỏng mất, vài giây sau cô liền khóc, bởi vì cô phát hiện bản thân thế nhưng rất muốn Liên Ngọc Cảnh làm vậy đối với mình. Ngày đó chạng vạng ở phòng học, Lý Đình để lại một cái dấu răng ở trên vai Liên Ngọc Cảnh, kia không phải biểu đạt cô đau, nói thật, Lý Đình không có cảm giác được bất luận cái gì đau đớn cả, chỉ là muốn để lại một cái ấn ký bản thân đối với cô ấy chiếm hữu. Nhưng cô không biết, Liên Ngọc Cảnh trong lòng sớm đã có Lý Đình.