Chương 13

Cô trò yêu nhau đã là điều cấm kỵ, đồng tính luyến ái càng cấm kỵ, hơn nữa là vị thành niên, Liên Ngọc Cảnh so với Lý Đình càng rõ ràng hậu quả nếu cô theo đuổi cô bé.

Mặc kệ từ góc độ nào phân tích, cô đều phải khắc chế phần cảm tình này, hoặc là quyết tuyệt hơn một chút, trực tiếp từ bỏ. Nhưng mà ông trời định luật không thay đổi - càng không hy vọng phát sinh sự thì nó càng có khả năng phát sinh. Nhưng nếu nói mĩ miều một chút, này có lẽ là ông trời cho cô một cái cơ hội tới gần cô bé. Lý Đình lớp mười một phân ban đến ban xã hội, nguyên lai ban chủ nhiệm bị điều chức, Liên Ngọc Cảnh vừa vặn bị điều chỉnh, trường học hy vọng cô tiếp nhận chức vị này. Kỳ thật Liên Ngọc Cảnh có thể cự tuyệt, cô thực do dự, suy nghĩ một suốt đêm, cuối cùng quyết định đương cái âm thầm “Hộ hoa sứ giả”, quyết tâm chờ đến Lý Đình lớn lên thành niên, nếu cô vẫn là quên không được cô bé ấy, hai người lại đến nói. Liên Ngọc Cảnh sau một ngày trả lời lại, đáp ứng trở thành ban chủ nhiệm lớp Lý Đình.

Vốn dĩ bình thường sinh hoạt ở chung tốt đẹp, Liên Ngọc Cảnh ngẫu nhiên ở lớp học nhìn lén Lý Đình vài lần hoặc nhìn cô bé tràn trề sức sống khi tham gia các hoạt động thể thao ở trường. Liên Ngọc Cảnh ghi nhớ mọi khoảnh khắc của Lý Đình, giống như khi yêu đương mỗi người đều có một loại đặc thù năng lực đó là ngay từ ánh mắt đầu tiên có thể tìm được người mình thích giữa hàng vạn người. Mà hết thảy yên bình thẳng đến Trần Mân Hạo xuất hiện.

Thiếu niên thiếu nữ tuổi dậy thì luôn có sự ảo tưởng và chờ đợi đối với mối tình đầu, có người thực may mắn, người mình thích vừa vặn thích mình, sau đó thuận lợi ở bên nhau. Lý Đình hiển nhiên thực may mắn, Liên Ngọc Cảnh cảm thấy chính mình hẳn là nên thay cô bé cảm thấy cao hứng khi cô nghe thấy học sinh trong lớp bàn luận chuyện này. Đáng tiếc đứng ở tình yêu lập trường, Liên Ngọc Cảnh không có khả năng dễ dàng đem người mình thích chắp tay nhường người khác. Cô tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn chờ chết bị đánh bại. Bất đắc dĩ thân phận cùng giới tính trở ngại, Liên Ngọc Cảnh chỉ có thể nhịn xuống đố kỵ, nhịn được vài tháng cuối cùng vào một buổi trưa, cơ hội hai người cùng một chỗ cũng đã tới.

Chiều hôm đó tiết hai, Liên Ngọc Cảnh không có tiết dạy, khi đi WC nữ thì nhìn thấy Lý Đình một người ở trên hành lang, liền ngăn lại hỏi như thế nào không đi học, Lý Đình một tay vuốt bụng trả lời kỳ sinh lý tới đau bụng kinh, cho nên xin phép giáo viên môn toán đi phòng y tế nghỉ ngơi. Liên Ngọc Cảnh đẩy đẩy mắt kính, hai mắt xem bộ dáng khó xử của cô nhóc. Cô biết Lý Đình không phải loại học sinh sẽ giả bộ không thoải mái mà trốn học. Cô đau lòng cô gái nhỏ nên cùng đi phòng y tế với Lý Đình.

Mở cửa phòng y tế, người phụ trách không biết vì cái gì không ở. Liên Ngọc Cảnh thở dài, chạy nhanh làm Lý Đình nằm trước, cầm chườm túi nóng, giúp em ấy đắp chăn đàng hoàng. Lý Đình xem Liên Ngọc Cảnh đối chính mình chăm sóc chu đáo, trong lòng đối vị giáo viên bình thường ít khi nói cười này có chút không giống.

“Em cảm ơn.” Lý Đình khóe miệng giơ lên, cảm giác khá hơn nhiều, chỉ là thanh âm có điểm suy yếu.

"Cô gọi cho ba mẹ em đón em về nhé. Em tương đối..."

"Em không sao, không cần phiền toái họ. Ba mẹ em rất bận, em không muốn làm ba mẹ lo lắng." Lý Đình lắc đầu.

Đúng là một người con gái tri kỷ. Liên Ngọc Cảnh không nói nữa, ngồi xuống ghế dựa.

"Cô..."

"Cô ở đây với em."

Lý Đình tức khắc cảm thấy xấu hổ, ở chủ nhiệm trước mặt nghỉ ngơi ngủ còn thật kỳ quái, nhìn Liên Ngọc Cảnh trước mắt, Lý Đình không biết vì sao cảm thấy thẹn thùng, thực mau quay đầu nhắm mắt. Ở đau đớn cùng e lệ chi gian Lý Đình lặng yên ngủ. Cũng không biết trải qua bao lâu, chờ Lý Đình lần thứ hai nghe được tan học tiếng chuông, chậm rãi mở mắt ra khi, Liên Ngọc Cảnh đã đi tới mép giường, khoảng cách với cô thực tới gần, không mang mắt kính, trên người có cổ hương khí, cô ấy cúi xuống hôn môi mình.

"Ưʍ...Cô?"

Đôi môi tách ra, Lý Đình không biết nên phản ứng gì, si ngốc nằm ở trên giường, cả khuôn mặt dần dần biến hồng, tuyệt đối không nghĩ loại chuyện này lại xảy ra.

Liên Ngọc Cảnh nhìn thẳng Lý Đình, nhìn thẳng thiếu nữ làm bản thân trằn trọc khó ngủ, đây là tình yêu chân lý - không rõ nguyên do. Liên Ngọc Cảnh minh bạch tầng giấy cửa sổ sẽ có ngày bị phá, chính mình sẽ đánh vỡ nó, cô thản nhiên đối mặt, trốn tránh không phải tác phong của cô. Không cho Lý Đình nói câu thứ hai, Liên Ngọc Cảnh bất cứ giá nào lại hôn đi lên, Lý Đình lần này nghĩ thầm muốn giãy giụa, nhưng cự tuyệt không được bị hôn. Liên Ngọc Cảnh dùng tay ngăn chặn tay Lý Đình, không phải thực dùng sức, Lý Đình kháng cự lại chậm rãi biến mất.

Kết thúc nụ hôn này thời điểm, Lý Đình nhìn Liên Ngọc Cảnh thở dốc. Liên Ngọc Cảnh đầu tiên là nhíu mày, vài giây sau giãn ra, lần đầu tiên như thế cẩn thận nhìn mặt cô giáo, quả thực mỹ đến mức không giống người phàm. Lý Đình nhớ rõ bức màn màu trắng bên cửa sổ phòng y tế bị gió thổi lay động không ngừng.