Bộ quần áo này khoác lên người anh thật sự rất tuấn tú. Tóc cắt sát, phía trên cổ áo lộ ra một đoạn gáy cương nghị, từ sau lưng nhìn tới liền có cảm giác con người này vô cùng lãnh khốc lạnh lùng, bả vai rộng lớn, thắt lưng vừa vặn đúng tỉ lệ khiến cho nữ nhân cũng ghen tị, đại khái vì ở trong quân ngũ nhiều năm, lưng dài so với những người đàn ông khác còn muốn thằng hơn, lại thêm đôi chân dài rắn chắc hữu lực, đi ở trên đường chắc chắn sẽ thu lại không ít ánh nhìn.
Giang Tuyết Tử cắn môi nhìn bóng lưng lạnh lùng cao ngất, cánh tay trắng nõn siết chặt thành quả đấm, để lộ đầu khớp xương rõ ràng, biết rõ người không phải đang cùng mình đùa giỡn.
Anh nổi giận thật. Mười năm qua chưa bao giờ anh như vậy với cô, thế mà lúc này anh đã tức giận, vô cùng tức giận.
Trong mắt dần dần kéo một tầng hơi nước, Giang Tuyết Tử mím chặt môi, bước chầm chậm về phía trước, tận lực không để anh phát hiện ra cước bộ của mình có điểm khác thường.
Mắt cá chân trật ra thật đau. Giày cao gót vốn không quen mang đã làm gót chân cùng mũi chân cô không thoải mái, giờ phút này lại thêm loại đau đớn cùng tâm tình hoảng hốt kia, mỗi bước đi thật sự giống như bước trên thảm gai, như một chiếc dùi bén nhọn đâm sâu vào lòng.
Đau đớn, run rẩy, lo sợ.
Rõ ràng chỉ vài bước nhưng quãng đường này như khiến cô dùng cả đời mới đi tới nơi.
Đến gần anh, cô lại theo thói quen vươn tay, muốn nắm lấy bàn tay phải kia. Bởi vì trong lòng nồng đậm bất an cùng sợ hãi, lại nhớ tới vừa rồi bị anh dùng lực hất ra, cánh tay nhỏ nhắn vươn ra run run đến đáng thương.
Đã gần nhau như vậy nhưng Giang Tuyết Tử không hề cảm nhận được phần bình yên cùng ấm áp giữa hai người như lúc trước nữa. Giang Tuyết Tử không nghe được thanh âm của anh, cũng không biết anh có cố ý hay không, hay là do âm thanh sau lưng quá mức ồn ào náo nhiệt, ngay cả tiếng hít thở của anh cô cũng không nghe thấy. Cô cũng không nhìn được mặt anh, tự nhiên cũng không biết được biểu tình trên mặt anh lúc này là gì. Càng không dám nghĩ tới, khi anh xoay người quay lại sẽ dùng ánh mắt giống như khi Triệu Yến Lâm tuyên bố cô đổi họ Triệu mà nhìn cô, lạnh lẽo như rừng rậm khắc nghiệt giữa đêm động.
Trong mắt sương mù càng đậm, hốc mắt giống như không thể nào chịu đựng được nữa, chỉ cần cô chớp mi, hai chuỗi lệ quang trong suốt lập tức im lặng không tiếng động trượt dài qua gò má, biến mất trên thảm đỏ dưới chân...
Nước mắt cũng đã rơi, Giang Tuyết Tử rốt cuộc không chịu được trầm mặc của anh, không chịu được bóng lưng lãnh khốc kia, càng không muốn nghĩ tới anh sẽ làm ra thêm hành động tuyệt tình gì tiếp theo, càng sợ anh sẽ nói ra những lời mà cô không cách nào chịu đựng nổi... Cho nên Giang Tuyết Tử hít một hơi sâu, cũng không đoái hoài tới chuyện liệu hành động của mình có khiến anh chán ghét hay không, thân thể mạnh mẽ xông tới, hai cánh tay nhỏ nhắn thanh mảnh ra sức gắt gao ôm lấy anh.
Triển Kính đại khái không ngờ tới cô sẽ có hành động như vậy, cả người bị cô từ sau dùng lực xông tới, may mà cánh tay anh tìm được điểm tựa mới có thể giữ cho cả hai không phải rơi vào tình cảnh cùng nhau ngã sấp xuống.
Nhưng anh cũng chỉ có một động tác đơn giản như vậy. Sau khi đứng vững, Triển Kính cũng không hề nhúc nhích. Biểu tình trên mặt cũng không hề có chút dư thừa nào. Anh cũng không đưa tay nắm lấy hai cánh tay nho nhỏ lạnh lẽo bên hông mình, cũng không dùng lực mà đẩy hơi thở ôn nhu dịu dàng đầy nhiệt khí đang dán sát lưng mình ra. Mặc dù đối với anh mà nói, hành động kia rõ ràng rất dễ dàng thực hiện.
Thính lực của Triển Kính cũng rất tốt, tuy rằng thủy chung đưa lưng về phía cô nhưng khi sau Giang Tuyết Tử lui lại bị anh hất ra thì cước bộ liền khác thường, mỗi bước chân đi tới anh đều nghe rõ. Anh biết cô cách mình rất gần, cũng biết cô muốn nắm tay anh. Căn bản không cần quay đầu nhìn lại, anh thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi tay không biết làm sao vặn xoắn lại, mắt to long lanh tuỳ thời có thể mềm lòng nhất định là đã đầy hơi nước...
Cũng vì biết được bộ dáng hiện tại của cô cho nên anh mới phải siết chặt tay đến độ mỗi khớp xương đều cảm thấy một tia đau đớn, mới có thể dằn lại xúc động muốn ôm cô vào ngực mà dỗ dành.
Nha đầu kia chính là bị anh cưng chiều đến vô pháp vô thiên rồi, chính vì biết anh có bao nhiêu yêu thương cùng che chở cô, cho nên mới một lần lại một lần khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh!
Anh ở đây nhưng cô đều bỏ qua không muốn nhờ tới, ngược lại chạy đi tìm một người lúc trước cũng không tính là quen thuộc như Triển Lục, còn có cái tên vừa mới bắt đầu liền không có hảo tâm Giang Tử Diêu, thậm chí lúc này còn muốn rời khỏi anh, cùng người đàn ông bao nhiêu năm qua không biết quả quyết Triệu Yến Lâm kia trở về Triệu gia!
Mỗi người đàn ông kia đều là những người không hề đơn giản! Trông thấy bộ dáng da mặt mỏng cùng tâm nhãn mềm mại này của cô, nếu không có anh đứng chắn trước mặt thì có khi bọn họ đã động thủ từ lâu!
Triển Lục có chủ ý gì, chỉ sợ trừ bỏ cô ra, người chột một mắt cũng nhận ra được. Giang Tử Diêu tuy theo huyết thống mà nói thì là anh họ của cô, nhưng một khi người đàn ông đã muốn động tâm cơ, cái danh phận này có thể chặn được sao? Trong cái vòng vây hào môn thế gia này, những trường hợp như thế dùng hết bàn tay cũng không đếm đủ! Lại nói tới Triệu Yến Lâm, thân thể vừa khoẻ đã chạy về biểu diễn một màn này làm gì?
Nếu ông ấy thật sự thông suốt cùng dụng tâm thì mười năm kia tính là gì?
Triển Kính tức giận cô vô tâm vô phế, giận cô ai cũng giao tâm tin tưởng nhưng lại không tin tưởng anh, lại còn tên Triển Lục kia rõ ràng đã sớm biết chuyện này, lại còn cùng Triệu Yến Lâm tính toán chu toàn. Kết quả là anh một chút cũng không biết, đến khi sự đã rồi thì mới hay nha đầu kia muốn từ nhà dọn ra ngoài, cùng Triệu Yến Lâm căn bản không hề có chút máu mủ ở chung!
Càng nghĩ càng giận, Triển Kính hít sâu một hơi, nâng tay muốn đẩy tay Giang Tuyết Tử ra, thanh âm như đêm đông khắc nghiệt, lạnh lẽo đáng sợ: "Buông tay!"
Giang Tuyết Tử bị lời này của anh doạ sợ tới mức cả người run run, cảm giác được cánh tay rắn chắc đang đặt trên tay mình muốn dùng sức, trong lòng hốt hoảng, đầu óc trống rỗng, mấy lời muốn giải thích liền quên sạch không còn một mảnh. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm lưng áo bị nước mắt mình, lúc này sợ hãi tới mức nước mắt cũng không còn tiền đồ, càng muốn kìm nén lại càng tuông ra.
Triển Kính không sợ lạnh như Giang Tuyết Tử, mặc dù trời lạnh nhưng y phục của anh cũng không tính là dày, làm sao có thể không cảm giác phía sau lưng khác thường. Mi mắt rũ xuống, rõ ràng xem nhẹ trận co rút kịch liệt trong lòng, anh dùng sức một chút, hai cánh tay nguyên bản đang gắt gao ôm chặt liền rời ra.
"Nếu em không buông tay, làm đau em thì em tự chịu."
Giang Tuyết Tử nghe lời này, cũng không nhịn được nghẹn ngào trong cổ họng nữa mà bật khóc thút thít, bờ môi mọng đỏ đã bị cắn nát đến thấy tia máu, thực sự khóc thành tiếng.
Lông mày Triển Kính run lên, hàm dưới co rút: "Giang, Tuyết,"
Chữ "Tử" còn chưa kịp nói ra, Giang Tuyết Tử đã thật sự buông tay, từng bước từng bước đến trước mặt anh. Mắt cá chân lúc này đã sưng to, vài bước này, thật sự là đòi mạng. Hai chân mềm nhũn, cả người cô đổ nhào về phía trước, Giang Tuyết Tử cũng không còn để ý được mất, vội vàng túm lấy ngực áo anh, vừa chảy nước mắt vừa thút thít: "Triển Kính... Khụ khụ..."
Càng sốt ruột nói càng nói không nên lời, càng muốn giải thích càng không giải thích được, Giang Tuyết Tử chỉ đáng thương gọi tên anh, sau đó liền ho khan đến không kiềm được, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng bệch chỉnh đến đỏ bừng.
Thanh âm của cô vốn ôn nhu mềm mại, lúc này lại mang theo nồng đậm giọng mũi, khóc nghèn nghẹn, chỉ mấy chữ này đã khiến trái tim của Triển nhị thiếu lập tức mềm nhũn. Cái gì nguyên tắc lập trường, cái gì tâm địa cứng rắn, toàn bộ đều bị ném qua sau đầu.
Triển Kính vừa tức vừa hận lại đau lòng, cánh tay mạnh mẽ vừa cứng rắn đẩy người đảo mặt liền đổi thành nhẹ nhàng vỗ về bóng dáng nho nhỏ trong lòng. Bất quá cơn giận kia cũng chưa nguôi, cho nên động tác trên tay thay đổi nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh như băng, môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt đen láy chứa đầy hàn khí đang cụp xuống, khiến người ta không thể đoán được rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Hiển nhiên Giang Tuyết Tử cũng không đoán được. Ho khan một trận xong cô vẫn không phát giác được bàn tay to lớn kia đang nhè nhẹ vỗ lưng mình, mười ngón tay lạnh như băng nắm chặt y phục anh, hai má cùng cánh mũi vì kho khan mà đỏ bừng, cổ họng nghẹn ngào, vội vàng giải thích: "Ba ba... Triệu tiên sinh, không phải em thường xuyên đi gặp người đâu... Khụ khụ... Ngày hôm qua, chiều hôm qua, em cùng Triển Lục đến Cô Vụ Đường thì gặp ông ngoại còn có ba ba, Triệu tiên sinh, sau đó Triển Lục lại bận việc rời đi... Em mới cùng Triệu tiên sinh dùng cơm tối."
Vừa vội vừa hoảng hít hít mũi, còn chưa kịp thở, cô lại nói tiếp: "Triệu tiên sinh... Hôm qua có nói với em mấy câu lúc dừng xe trước nhà chúng ta... Chuyện vừa rồi cũng không nói cho em nghe, hôm nay... Chuyện hôm nay em không biết. Nhưng chuyện hôm qua, em thật sự không muốn giấu anh..."
Thanh âm lạnh băng của Triển Kính vang lên trên đỉnh đầu cô: "Nhưng em đã giấu anh rồi."
Giang Tuyết Tử nghe thấy ngữ điệu này, dũng khí ngẩng đầu cũng không có, sợ tới mức cả người lui vào trong ngực anh, nước mắt càng rơi càng nhiều: "Em xin lỗi... Em không biết, không biết phải nói với anh như thế nào... Em cảm thấy rất có lỗi với ông ấy, em cùng mẹ em cả đời này khiến người ta tổn thương nhất chính là ông ấy... Em biết, em biết là anh không thích ông ấy..."
"Em sợ anh sẽ mắng em ngốc... Anh nhất định sẽ tức giận, sau đó sẽ không để cho em gặp ông ấy..." Giang Tuyết Tử càng nói khóc càng to: "Lúc nãy mọi người nghe mấy lời kia tưởng rằng em hay gặp Triệu tiên sinh, thật ra là nói dối, là để cho em mặt mũi... Khụ khụ, em... Anh đừng không để ý tới em..."
Triển Kính không tiếng động chớp mắt, nói nha đầu này ngốc, xem ra cũng không ngốc lắm. Tốt xấu gì cũng nhìn ra được anh không thích Triệu Yến Lâm.
Gắt gao làm ổ trong vòm ngực ấm áp khóc một hồi lâu, Giang Tuyết Tử mới dần dần bình tĩnh lại. Vẫn không nghe được Triển Kính nói lời nào, trong lòng lại vừa vội vừa sợ, Giang Tuyết Tử lập tức ngẩng đầu lên, chỉ trông thấy đôi mắt lạnh lùng kia cũng đang chăm chú nhìn cô, sắc mặt lúc này mới hoà hoãn hơn một chút.
Thấy cô vẫn không ngừng hít mũi, khoé lệ đỏ ửng, Triển Kính cũng không chớp mắt, hỏi: "Là anh không để ý tới em sao?"
Giang Tuyết Tử sửng sốt.
"Không phải em đã thương lượng với người ta, đêm nay liền chuyển đi sao?"
Chuyện này Giang Tuyết Tử cũng không hiểu. Nhưng mới vừa rồi Triệu Yến Lâm đã ở trước mặt mọi người tuyên bố như thế, cô cũng không thể nói không đi!
Đôi mày thanh tú nhíu lại, Giang Tuyết Tử trong lúc này cũng không nghĩ ra được biện pháp nào chu toàn. Ai ngờ Triển Kính lại hỏi: "Cùng Triển Lục thân thiết như vậy là muốn làm gì? Chỉ vì cậu ấy không phản đối chuyện em đi gặp Triệu Yến Lâm sao?"
Giang Tuyết Tử có chút nghẹt thở, đôi mắt còn đọng nước mở to vừa kinh ngạc vừa khổ sở nhìn anh. Chuyện cô nhờ Triển Lục cũng đã giấu giếm lâu như vậy rồi, cô làm sao có thể ở nơi này nói Triển Lục cùng Triệu Yến Lâm không có quan hệ gì mà nói ra việc cô đã chạy đi nhờ Triển Lục giúp đây?
Triển Kính giống như sớm biết cô không có biện pháp trả lời mấy vấn đề này, ngay sau đó lại thêm một câu: "Em muốn dọn ra ngoài, là muốn dọn đến Triệu gia thật hay dọn đến chỗ Giang Tử Diêu chuẩn bị cho em?"
Giang Tuyết Tử tròn xoe mắt, một giọt lệ quang từ trong ánh mắt kinh ngạc chảy xuống gò má hồng hồng, khiến cho thoạt nhìn như một chú mèo con nho nhỏ ngốc nghếch, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Khoé miệng Triển Kính cố nén ý cười, đặc biệt lãnh đạm liếc cô một cái, cuối cùng tung một quả bom nặng kí: "Em thật sự muốn kiện Giang Tử Sanh? Đã chuẩn bị đối phó với ông cụ hồ đồ kia kĩ càng chưa?"
Giang Tuyết Tử bị một câu lại một câu của anh làm cho choáng váng, còn chưa kịp nghĩ xem vì sao anh lại biết những chuyện này thì chợt nghe từ sau lưng truyền đến một trận bước chân dồn dập.
Trong lòng Triển Kính đột nhiên lướt qua một tia dự cảm bất thường, theo tầm mắt cô xoay người. Chỉ thấy Giang Tử Diêu cùng Tống Phong Thành mang nét mặt âm trầm cùng hai người đàn ông đi tới.
Trong đại sảnh hiển nhiên cũng nhìn thấy màn này, ai ai cũng theo hướng này nhìn sang. Giang Tuyết Tử mặc kệ biểu tình trên mặt Giang Tử Diêu cùng Tống Phong Thành có điểm khác nhau, cô chỉ chú ý tới, hai người đàn ông kia đều mặc cảnh phục.
Hai người đang đi tới đều là cảnh sát trẻ tuổi, một người trong đó thoạt nhìn ổn trọng hơn một chút, bước về phía trước, từ trong túi cảnh phục lấy ra thẻ nghiệp vụ, làm động tác chào với Giang Tuyết Tử. Trên khuôn mặt chữ điền lộ ra nét nghiêm túc vô cùng, nói to rõ: "Xin hỏi cô có phải Giang Tuyết Tử không? Chúng tôi tìm được chứng cứ, cô hiện tại đang bị tình nghi là người lừa dối công ty bảo hiểm để vụ lợi cá nhân. Đề nghị cô đi theo chúng tôi một chuyến."