Trước mắt bao người, Triệu Yến Lâm cười như gió xuân, lững thững đi tới trước mặt hai người. Một đường đi tới, ánh mắt thuỷ chung là ôn nhu nhàn nhạt, chăm chú nhìn Giang Tuyết Tử, thu hết biểu tình kinh ngạc, vui sướиɠ, chần chờ... của cô vào đáy mắt. Khoé miệng cười, trong mắt lướt qua chút đau lòng khó phát hiện giữa ánh nhìn kiên định cùng chắc chắn.
Tới trước mặt hai người, ánh mắt Triệu Yến Lâm lúc này mới nhìn đến vẻ mặt âm trầm của Triển Kính, không lạnh lùng cũng không tức giận. Người đàn ông trung niên đưa tay ra: "Là Triển Kính phải không?"
Trưởng bối đã đưa tay, Triển Kính cũng không thất lễ, cho nên chỉ dùng lực nắm chặt tay đối phương trong khoảnh khắc, rất nhanh liền bỏ ra. Trong cổ họng quay cuồng, anh cuối cùng vẫn không đành lòng nhìn tiểu nha đầu đáng thương bên cạnh đang lắp bắp, khô khốc gọi một tiếng "Triệu thúc".
Lại hắng giọng, đáy mắt Triển Kính ẩn chút nét khinh thị khıêυ khí©h nhìn Triệu Yến Lâm: "Triệu thúc cũng tới mừng sinh nhật của anh trai con sao? Sao người không đi cùng hai vị của Triệu gia?"
Trong khi mấy người đang trao đổi, Triệu Thanh cùng với Triệu cục trường, còn có Triển Phong, Triển mẫu, Kiều Tiểu Kiều mấy người cũng đi tới. Ai ai cũng chưa đoán được ý tứ của Triệu Yến Lâm, vừa nghe Triển Kính hỏi liền im lặng chờ Triệu Yến Lâm đáp lời.
Triệu cục trưởng dù sao cũng hiểu rõ tính tình người anh mình hơn mấy người xung quanh. Hơn nữa mấy hôm trước người anh này của ông vì cuộc gặp mặt ngày đó với Giang Tuyết Tử mà gọi điện thoại cho ông, nhờ ông tìm người dò hỏi xem mười năm qua Giang gia đối xử với đứa nhỏ kia như thế nào, hôm nay từ lúc Triệu Yến Lâm vào cửa, tầm nhìn thuỷ chung dừng trên mặt Giang Tuyết Tử, có dời đi một lần duy nhất cũng chỉ là mang ánh mắt ẩn chứa chút dụng ý ném lên người Triển Kính,... Đáy lòng Triệu cục trưởng có chút khó chịu, Triệu Yến Lâm cũng không hồ đồ đến thế chứ!
Đáy lòng Triệu cục trưởng lo lắng, Triệu Thanh lại cũng không thể đứng vững.
Tình hình trước mắt biến đổi liên tục, Triệu Thanh càng lúc càng mơ hồ, nhất là ánh mắt của tứ thúc khi nhìn Giang Tuyết Tử cùng Triển Kính. Cô cũng không phải không biết đối nhân xử thế, sao lại không nhìn ra ánh mắt đó của Triệu Yến Lâm chính là ánh mắt của cha vợ xem xét con rể tương lai! Ý nghĩ này nảy ra, cô lập tức cảm thấy vô cùng hoa mắt, ánh đèn vàng nhạt ấm cúng lúc này lại phá lệ chói mắt, trái tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Nhưng nghĩ lại thì có chút không đáng tin, tứ thúc tuy rằng tình nhưng người cũng không ngốc, năm đó Giang Thược Dung khiến ông khổ sở bao nhiêu, từ trên xuống dưới Triệu gia có ai không biết? Ông như thế nào có thể vừa trở về liền làm ra chuyện kinh hãi thế tục chứ? Còn có tiểu cảnh ban nãy, có phải là quà sinh nhật định tặng cho Triển Phong không? Mặc dù có thể nói Triệu Yến Lâm trên vai trò là một trưởng bối thì chuyện tặng quà này vô cùng bình thường, chính là cấp cho Triển Phong đầy đủ mặt mũi nhưng ai sáng suốt cũng sẽ hiểu được, bên trong chắc chắn còn có chút ẩn ý...
Trong sảnh tiệc mở máy sưởi ấm áp như trời xuân nhưng Triệu Thanh lại rùng mình không thôi, hai tay bắt chéo trước ngực, chầm chậm ma sát hai cánh trần của mình, Triệu Thanh cắn chặt răng, nhất quyết ép mình không suy nghĩ nữa, cứ đợi tứ thúc trả lời là tốt nhất.
Bất quá ngắn ngủn mấy chục giây này, mấy người xung quanh cô ai cũng bận theo đuổi những suy nghĩ riêng, ngay cả Triển mẫu cùng Triển Phong đều không hẹn mà cùng nhíu mày, mãi không đoán được Triệu Yến Lâm vì sao lại tới đây, vì sao lại còn dùng ánh mắt kia nhìn Triển Kính...
Triệu Yến Lâm giống như có điểm cố ý, trầm mặc thật lâu để cho bao nhiêu con người nín thở chờ đợi cùng chú ý, để cho một vòng người ai ai cũng cân nhắc ánh mắt của ông khi nhìn Giang Tuyết Tử cùng Triển Kính, cũng để cho đứa nhỏ phải nhẫn nhịn chịu khổ sở bao nhiêu năm nay có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Khoé miệng cong lên một chút, Triệu Yến Lâm duỗi tay đem Giang Tuyết Tử kéo đến bên cạnh mình, không đợi Triển Kính phản ứng, liền quay đầu nhìn về phía Triển mẫu cùng Triển Phong: "Hai ngày trước đứa nhỏ này có nói với tôi muốn tìm cho Triển Phong một món quà sinh nhật. Tôi cũng vừa trở về mấy ngày, lại là lão già lạc hậu, muốn tìm một món quà cho người trẻ cũng thật sự không có bao nhiêu sáng ý..."
Triệu Yến Lâm dừng một chút, ra vẻ không nhìn thấy biểu tình đờ đẫn của Triển mẫu cùng đuôi mày nhíu chặt của Triển Phong, vươn tay chỉ về nơi cách đó không xa, chậm rãi nói: "Bất quá thứ này, tốt xấu gì cũng là dụng tâm. Đều nói An lão tam đã ra tay thì tuyệt đối không làm cho người ta thất vọng. Tiểu cảnh "Kiều Phong Nhân Gia" này, theo lời ông ấy nói có thể coi là bảo bối ông ấy làm tốt nhất trong vòng năm năm trở lại đây."
"Tới đây..." Triệu Yến Lâm vẫy tay, hai người kia cũng không cũng không cần nghỉ ngơi, một câu oán giận cũng không có, nhanh chóng mang tới gần.
Triệu Yến Lâm cũng không để ý đến bọn họ, một tay kéo Giang Tuyết Tử, tay kia hướng Triển mẫu cùng Triển Phong làm dấu, ý muốn mời hai người cùng đi theo ông. Mấy người trong sảnh liền không tự chủ quay đầu đi về phía tiểu cảnh kia...
Mỗi người tự mang rượu cùng nước trái cây của mình đi tới, vây quanh tiểu cảnh sơn thuỷ hữu tình, khiến cho bồn tiểu cảnh lớn như bị phủ lên một tầng nhân gian hương khói mông lung. Triệu Yến Lâm tuy bình thản những cũng khó nén tự đắc tự mình giới thiệu: cầu nhỏ cong cong bắc qua suối róc rách, mấy chú cá nho nhỏ bơi lội tung tăng làn nước trong veo đang soi bóng mấy tán phong lá đỏ tạo hình tinh tế cùng các đình đài lầu các mang đậm hơi thở xưa cũ. Dưới mái đình bát giác tinh xảo nhất không chỉ có một bộ bàn đá tạc tỉ mỉ mà còn đặt một chiếc nôi tre cho trẻ con, cách đó là một tán phong cổ thụ, treo một giá đồ chơi lục lạc vừa vặn tinh ý.
Phàm tiểu cảnh loại này thoạt nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, bất quá chỉ cần đến gần liền biết đây không đơn thuần chỉ là một chậu sơn thủy cỏ cây bình thường mà còn thản nhiên ẩn chứa không ít ý tứ thi vị. Có chiếc cầu cong cong, có tán cây phong đỏ rực chính là ngầm chứa tên của Triển Phong cùng Kiều Tiểu Kiều, mà toà bát giác nho nhỏ an tĩnh có chiếc nôi kia lại như nghênh đón đứa trẻ sắp chào đời của bọn họ, hàm ý như muốn chúc phúc cho đứa nhỏ cả đời an nhiên vui vẻ.
Mọi người im lặng lắng nghe, nhìn ngắm đến nhập thần, Kiều Tiểu Kiều hưng phấn đến đỏ bừng, vội vàng nhét ly nước trái cây của mình vào tay Triển Phong, đi tới thân thiết nắm tay Giang Tuyết Tử, nụ cười nở rộ như một nụ hồng rực rỡ, ngay cả nữ nhân như Giang Tuyết Tử cũng bị lúm đồng tiền xinh đẹp của cô làm kinh diễm: "Tuyết Tửm cám ơn em! Nhiều năm như vậy rồi chị mới nhận được một món quà đặc biệt như thế!"
Triển Phong đứng một bên cũng không tức giận vợ mình ngắt lời khách nhân đang nói, cười cười nâng ly với Triệu Yến Lâm, lại nhìn Giang Tuyết Tử, ý tứ nói một câu: "Hai người... Thật có lòng. Món quà này thật sự rất tốt."
Đúng ra lúc này Triển mẫu phải nói mấy lời, bất quá đối với "hai cha con" trước mặt, bà cũng không biết phải bắt đầu nói từ đâu. Triển mẫu chỉ liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, Triệu tiên sinh thật lợi hại, An tiên sinh ngọa hổ tàng long bao nhiêu năm nay mà người vẫn có thể thỉnh ra tay được. Triển Phong, con cùng Tiểu Kiều còn không mau cám ơn Triệu thúc đi!"
Triển Phong cười cười: "Đúng, con cùng mẹ con, còn có vợ con, cám ơn đại lễ của Triệu thúc. Bữa tiệc hôm nay có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, xin Triệu thúc bỏ qua!"
Kì thật bộ dáng hoàn chỉnh của tiểu cảnh này, không cần nói đến người khác, ngay cả Giang Tuyết Tử cũng là lần đầu tiên thất. Lúc ở Cô Vụ Đường, tiểu cảnh này cơ bản đã có đầy đủ sơn thuỷ cùng cây cối, bất quá cầu nhỏ, bàn đó cùng nôi tre... cái gì cũng không có.
Vị An tiên sinh kia tự mình ra tay chế tác kia là người như thế nào? Trong ngàn người vạn người mới có thể tìm được một người khí khái xuất trần, tâm tư lại nhẹ nhàng thanh thoát như ông ấy, rõ ràng Triển Lục giới thiệu cũng không ngoa, người này thật sự là một bậc thầy khó tìm!
Bất quá tìm gặp được người là nhờ Triển Lục nhưng mức độ dụng tâm chế tác cùng ý tứ thi vị ẩn chứa khéo léo trong tiểu cảnh kia thì chắc chắn là xuất phát từ giao tình thâm hậu của Triệu Yến Lâm cùng An tiên sinh. Điểm này, mặc dù không cần Triển Lục nói, Giang Tuyết Tử đương nhiên hiểu. Nhưng lúc nãy, Triệu Yến Lâm lại cố tình nói sai, rõ ràng ngày hôm qua cô mới gặp lại ông, thế mà chỉ bằng hai ba câu vừa rồi, ai ai cũng tưởng hai người rất thường xuyên gặp mặt nói chuyện thân thiết. Giang Tuyết Tử có chút không hiểu ý tứ của Triệu Yến Lâm là gì, trong lòng bồn chồn, nhìn về phía ông, đáy nắt hàm chứa cảm kích, cũng mang theo nghi vấn.
Triệu Yến Lâm quay mặt lại, cười với Giang Tuyết Tử, ông nhẹ nhàng thân thiết thay cô vén tóc ra sau tai, phá lệ tự nhiên tiếp lời: "Cái này có gì mà phải khách sáo như vậy."
"Tôi nghe Tử nhi nói, thời gian này cậu cùng vợ cậu chiếu cố con bé rất tốt. Người xưa có câu "Bảo kiếm tặng danh sĩ", thứ này đưa cho cậu chính là thích hợp nhất, cho nên liền muốn đem tới đây."
Không riêng Triển Phong, ngay cả Triển Kính vốn thuỷ chung trầm mặc nghe tới hai chữ "Tử nhi" liền không nhịn được nhíu mày. Nói thế là có ý gì? Triệu Yến Lâm đang tính toán cái gì đây?
Nhưng hiển nhiên, có người còn gấp hơn cả bọn họ.
Khuôn mặt Triệu Thanh trắng bệnh, mắt to vừa giận vừa sợ trừng Triệu Yến Lâm, lớn tiếng gọi: "Tứ thúc!"
Triệu Yến Lâm mỉm cười, vẫy tay với cô: "Nha đầu, con cũng tới sao? Qua đây cho tứ thúc nhìn một cái, dạo này con bận rộn, từ lúc tứ thúc về nước tới giờ còn chưa đàng hoàng gặp con được hai lần đâu."
Triệu Thanh đi tới, bất chấp Triệu Yến Lâm muốn kéo tay cô, kích động đến độ lời nói có chút không rõ ràng, tuy rằng thanh âm không lớn nhưng mấy người xung quanh đều có thể nghe thấy: "Tứ thúc, người làm sao vậy hả? Người quên mất năm đó ai hại người đến thê thảm như vậy rồi sao? Người đã quên năm đó ông nội bị chọc tức đến độ suýt phải nhập viện rồi sao? Người sao có thể hồ đồ như vậy cơ chứ?"
Liên tục mấy câu, nghe qua là chất vấn nhưng thực tế lại là là chỉ trích trước mặt bao nhiêu người, mặt mũi Triệu Yến Lâm lúc này cơ hồ đã bị ném xuống đất. Triệu Yến Lâm liếc Triệu cục trưởng, thanh âm không cao không thấp nói: "Nha đầu, sức khoẻ của tứ thúc tuy rằng không tốt nhưng đầu óc không phải bị hỏng mất. Mấy lời như vậy đừng để cho tôi nghe lần thứ hai! Ngũ thúc đang gọi con, mau sang đó đi!"
Câu nói sau cùng vang lên như một mệnh lệnh, đầu óc Triệu Thanh như nổ tung, trợn to mắt, vội nói: "Tứ thúc..."
Tính khí của Triệu Yến Lâm từ trước đến giờ vốn hoà nhã, cùng cả nhà Triệu Thanh đi Mỹ mấy năm qua nhưng ông chưa hề nói nặng một câu nào, luôn xem Triệu Thanh như con gái mình mà bao dung cùng cưng chiều.
Qua nhiều năm như thế, thậm chí Triệu Thanh đã quên mất tứ thúc còn có một đứa con gái, tự xem đây là người ba ôn nhu của mình. Lúc này cũng không thèm để tâm mình đang vô pháp vô thiên chỉ trích trưởng bối trước mặt nhiều người, cũng không đoái hoài chuyện phải lưu lại cho Triệu gia chút thể diện, đôi mắt đỏ bừng, nước mắt chực rơi nhưng vẫn cố nói: "Tứ thúc, người vừa trở thành phố B liền trở nên như vậy! Người sao lại không nhớ? Rõ ràng mẹ của cô ta cùng cô chính là loại không ra gì, vì sao ngài có thể vì cô ta..."
Lần này không đợi Triệu Yến Lâm phát tác, Triệu cục trưởng đã vội vàng đem người túm trở về.
Triệu Thanh đêm nay chịu qua không ít chuyện không như ý, tính tình đại tiểu thư phát tác, bị Triệu cục trưởng kéo về cũng không thèm để ý gì khác, bật khóc thật to.
Vẻ mặt Triệu Yến Lâm phi thường khó coi. Vẻ mặt của Triệu cục trưởng cũng không tốt hơn bao nhiêu, ông đi tới mấy bước, thấp giọng nói nhỏ bên tai anh trai: "Chuyện này cũng không nhỏ, anh cân nhắc một chút. Làm gì cũng đừng kinh động đến cả nhà là được."
Quan hệ giữa Triệu gia và Giang gia không chỉ là quan hệ giữa hai nhà, mà còn ảnh hưởng đến trạng thái cân bằng của ngũ đại gia tộc, thậm chí còn liên quan đến cả giới chính trị cùng thương nhân rắc rối phức tạp. Triệu Yến Lâm chỉ cần đi lầm một bước, ảnh hưởng đến tiền đồ cùng sự phát triển của Triệu gia trong tương lai chắc chắn sẽ không ít.
Triệu Yến Lâm không đợi em trai quay về chỗ cũ, nói một câu: "Chuyện hôm nay lão nhân ở nhà đều biết."
Không để ý đến bộ dáng kinh ngạc của Triệu cục trưởng, Triệu Yến Lâm xoay người nhìn mấy người Triển gia cùng khách nhân xung quanh, tay siết chặt tay Giang Tuyết Tử, cười cười: "Vừa vặn hôm nay tất cả mọi người ở đây, tôi muốn tuyên bố một chuyện, mong mọi người có thể làm chứng cho ta."
Tất cả mọi người đồng loạt im lặng, chỉ nghe thấy thanh âm nghẹn ngào nho nhỏ của Triệu Thanh. Triệu Yến Lâm dừng lại một chút, thanh âm rõ ràng to lớn, ngữ điệu nghiêm túc ngưng trọng, phá lệ kiên quyết: "Tuyết Tử từ hôm nay sẽ khôi phục họ Triệu, lão nhân hai nhà đều đồng ý, hai ngày nữa tôisẽ cho người đi đồn cảnh sát, đổi lại hộ khẩu một chút."
"Về sau, cũng chỉ có Triệu Tuyết Tử, cũng là con gái duy nhất của Triệu Yến Lâm. Nếu tôichết, động sản bất động sản dưới tên tôicũng giao cho con gái tôithừa kế."
Nhìn một vòng, ánh mắt ông dừng trên người Triển Kính, nói tiếp: "Triển Kính, chuyện này đều do tôilàm chủ, Tuyết Tử một chút cũng không biết, hai đứa cũng không cần phải khúc mắc gì với nhau đâu. Bất quá tối nay Tuyết Tử sẽ cùng tôivề Triệu gia một chuyến. Hai ngày nữa có rảnh rỗi thì ghé qua cùng ăn một bữa cơm."
Cả người Giang Tuyết Tử bối rối vô cùng, vừa ngẩng mặt lên liền đối diện với tầm mắt rét lạnh như băng tuyết của Triển Kính. Cả người cô run lên, hé miệng muốn giải thích, đầu óc lại mông lung mơ hồ không biết phải bắt đầu từ đâu. Mấy ngày nay dày vò cùng áp lực, tối qua còn có một nụ hôn qua loa để che lấp cùng nói dối, còn có mấy lời Tống Phong Thành cảnh cáo, còn có Giang Tử Diêu ngoài ý muốn xuất hiện, còn có nhánh trâm gãy đôi...
Triển Kính lẳng lặng nhìn cô một lát, không đợi cô có bất kỳ phản ứng nào, cũng không đáp lời Triệu Yến Lâm, xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, Tống Phong Thành đang ăn đến vui vẻ, quay đầu nhìn Giang Tử Diêu thần sắc khó phân biệt, than: "Ăn cũng mất ngon!"