Dọc theo đường đi đến tầng hai, vào phòng ngủ, Triển Kính đã gần như xích loã nửa thân trên, áo sơmi tháo tung nút, trợt qua bả vai rộng lớn, rơi xuống ngạnh cửa. Chịu chung số phận còn có đôi cao gót tinh xảo, qυầи ɭóŧ yêu kiều mỏng manh cùng chiếc điện thoại xám bạc mà Giang Tuyết Tử gắt gao nắm chặt trong tay suốt từ lúc xuống khỏi xe.
Nửa thân dưới của Giang Tuyết Tử trống trơn, hai chân thon dài lộ ra trong không khí, bị cánh tay mạnh mẽ kia cưng chiều ve vuốt, thân ảnh cao lớn thấp người, ở nơi mắt cá chân nho nhỏ hạ xuống một loạt dấu hôn.
Bạc môi dời đến đầu gối, đáy mắt Giang Tuyết Tử đã ngập trong sương, cơ hồ khoé lệ tràn ra một ít nước mắt, người ở trên giường thở dồn dập.
Triển Kính vươn tay từ eo cô đi lên, sờ soạng một lát mới tìm được khoá cài, nhẹ nhàng tháo ra, thứ mềm mại đáng yêu cũng rời ra, rơi xuống thảm bên mép giường. Giang Tuyết Tử nức nở một tiếng, cảm giác được môi hôn kia như có lửa, rất nhanh đã chuyển đến đùi cô, lại càng lúc càng đi lên...
Xấu hổ không thôi, cả người vì để cho anh hôn qua mà run rẩy không ngừng, Giang Tuyết Tử chỉ có thể vươn tay đẩy nhẹ bả vai Triển Kính: "Không, không cần phải... A..."
Trong đầu "Oanh" một tiếng, Giang Tuyết Tử cảm giác cả trái tim mình muốn nổ tung! Anh, anh cư nhiên cách một lớp quần áo mỏng manh mà dùng nơi đó chạm vào giữa hai chân cô... Lúc này Giang Tuyết Tử thật sự mặc kệ, muốn ngồi dậy đem người trên thân đẩy ra, hai chân thon trắng mịn đạp loạn, kết quả lại làm cho người càng thêm tiện tay đặt hai chân cô lên vai anh...
Triển Kính chậm rãi thở ra một hơi, một tay vuốt ve đùi mịm như tơ, tay kia đưa đến bên hông mình, cởi bỏ dây lưng, động tác vội vàng chưa từng có, cởi toàn bộ những gì còn lại trên người. Xong xuôi cả người cũng hạ xuống, ở phía trên mỹ nhân nằm giữa giường, tìm được địa phương mềm mại trắng non kia, nhẹ nhàng đồi lấy.
Giang Tuyết Tử lúc này cảm thấy toàn bộ người đều hư hư thực thực, giống như bị cuốn trong một dòng nước ấm, ý thức cùng thân thể đều trở nên mềm yếu vô lực, còn có kiều đồn nơi đó ê ẩm sung huyết nóng rực, khiến cho cô vừa thoải mái vừa có chút sợ sệt. Cả cuộc đời cô chưa bao giờ thể nghiệm loại cảm giác này, những chuyện tiếp theo còn có đau đớn của lần đầu tiên thì sẽ ra sao đây...
Triển Kính thoáng nâng người dậy, nhãn lực trong bóng tối của anh vốn rất tốt, tầm mắt theo tóc dài tán loạn trên gối hạ xuống đầu vai, nhìn đến ánh mắt mông lung kiều mị đến chóp mũi xinh xắn, khẽ cắn một ngụm. Bởi vì vừa mới đón một trận kí©h thí©ɧ mới mẻ, môi mềm nhiễm một tầng mọng đỏ kinh diễm, gò má hây hây hồng hồng, còn có xương quai xanh tinh xảo, hai luồng tuyết trắng non mịn, vòng eo nhỏ nhắn chưa đếm một nắm tay, hai chân thon dài câu hồn...
Từ lúc chào đời tới nay đây là nay lần đầu tiên Triển Kính cảm thấy việc luyện tập để có được thị lực rõ ràng trong bóng đêm là chuyện có lợi tới mức nào, cứ vậy mà để cho anh cảm thụ được một cảnh tượng tiêu hồn khó quên đến vậy. Cả người mềm mại trắng mịn, đối lập với drap giường xanh đen, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể kí©h thí©ɧ đến xúc động nguyên thuỷ cùng dã man nhất của người đàn ông.
Hít sâu một hơi, Triển Kính dùng lực vặn bung chân dài thon thả của cô, đặt bên hông mình, tay kia đặt bên má cô vuốt ve, môi mỏng không ngừng hôn xuống, giọng nói vì áp lực đến cực hạn nhiễm thêm một phần mị hoặc khàn khàn: "Đại khái sẽ có chút đau, anh sẽ chậm thôi, không cần phải sợ..."
Giang Tuyết Tử vốn đang nhắm chặt hai mắt, tim đập thình thịch như chờ toà tuyên án tử hình, hoảng sợ cùng khẩn trương vô cùng. Bất quá khi nghe anh mềm giọng dịu dàng như dỗ dành tiểu hài tử, cô cũng bật cười: "Giọng điệu này thật giống bác sĩ dụ dỗ trẻ nhỏ tiêm thuốc vậy..."
Triển Kính quỳ trên giường, ánh mắt dán chặt vào cánh môi kiều diễm cùng lúm đồng tiền nho nhỏ kia, thân thể mạnh mẽ xông lên, ý định chính là trêu chọc một chút, ai dè lại vì xúc cảm mềm mịm nơi đó khiến cho mất hồn, giọng nói lại trầm thêm một phần: "Anh cũng không... Cũng không phải để cho Tử nhi nhà mình đi chích ngừa sao!"
Nước mắt Giang Tuyết Tử thật sự chảy ra, môi mềm cắn một vết lên cổ anh, đau đến hít một ngụm khí lạnh: "A... Triển Kính, anh hỗn đản!"
Đại khái là đau đớn vô cùng, Giang Tuyết Tử từ nhỏ đến lớn không bao giờ thô tục mắng người, bị động tác cùng lời nói của anh vừa bắt nạt vừa tra tấn bức cho vừa khóc vừa mắng Triển Kính.
Triển Kính cũng hoảng sợ, cái đó còn chưa vào được một nửa, sao lại đau thành như vậy? Sợ tới mức anh muốn đẩy nhanh một chút, kết quả lại bị Giang Tuyết Tử giữ cho không động được, ở bên tai anh nức nở một tiếng: "Anh... Không cho anh nói chuyện lưu manh..."
Tiến không thể tiến, lui không cho lui, Triển Kính hít một hơi sâu, nhẹ nhàng dỗ: "Hí! Bảo bối, em thả lỏng một chút, cứ thế này... Là muốn mạng anh mất!"
Giang Tuyết Tử lúc này đau ngay cả lời cũng không thể nói, chỉ biết dùng móng tay hung hăng cào lên tấm lưng rộng lớn kia, nức nở khóc. Phía dưới muốn tiến vào chốn tiêu hồn, đau ở lưng có tính là gì? Nhiều lắm cũng chỉ làm cho nam nhân càng thêm hưng phấn mà thôi. Triển Kính đem hai chân thon quấn quanh eo mình, tay nhẹ nhàng chăm sóc nơi non mịn kiêu hãnh, vật kia tiếp tục ra vào, khàn giọng dỗ: "Tử nhi ngoan! Anh... Lập tức sẽ thoải mái... Lập tức sẽ ổn..."
Giang Tuyết Tử khóc rấm rứt một hồi lâu vẫn thấy người trên thân không hề có dấu hiệu ngừng lại, nơi nào đó vẫn còn đau lợi hại, cắn môi khóc lên mắng anh: "Triển Kính, anh hỗn đản..."
"Ô ô... Anh, anh... Ô, ô... Em không cần..."
"Không cần anh nữa, anh mau tránh ra..."
Giang Tuyết Tử ở dưới thân cứ như vậy rầm rì, còn mang theo chút nức nở, tuy rằng không kiều mị nhưng cũng khiến lòng người lay động không thôi, mấy lời truyền vào tai Triển Kính lại càng khiến anh ra vào thêm hăng say. Bất quá nghe đến câu đuổi anh đi thì người này có chút không vui, hôn giọt lệ cùng khoé miệng nhỏ nhắn, anh hỏi: "Tiểu nha đầu, cứ vậy liền không cần anh nữa sao? Hả? Không phải chủ động trêu chọc anh sao? Còn nói muốn anh ôm em cơ mà?"
Vừa dứt lời, trong phòng vang lên một trận nhạc chuông. Triển Kính ngừng động luật động, đẩy mạnh hai cái, khiến Giang Tuyết Tử kiều mị phát ra thanh âm mềm nhũn, thần trí mê ly, hãm trong sóng triều....
Xong xuôi mới xoay người xuống giường, theo tiếng chuông tìm thấy chiếc điện thoại xám bạc rơi bên ngạch cửa của Giang Tuyết Tử. Nhìn lướt qua màn hình, vẻ mặt có chút đen lại, bất quá vẫn nhận điện thoại.
"A lô" một tiếng, đầu bên kia rõ ràng có một chút chần chờ, sau đó mới vang lên thanh âm: "Triển Kính?"
"Ừm", Triển Kính vừa cầm điện thoại vừa đi về phía giường, đang trong tình huống này, ai rảnh đâu mà dài dòng nhiều lời.
Đều là nam nhân, Triển Lục làm sao có thể không nghe ra thanh âm khàn khàn của đối phương còn ẩn chứa chút nét thoả mãn lười nhác cùng không kiên nhẫn khi bị người quấy rầy. Ngón tay anh bất giác xiết chặt tập tài liệu trên tay, nhắm hai mắt, hít sâu một hơi: "Nếu cô ấy ngủ rồi thì không tiện quấy rầy."
Triển Kính lại "ừ" một tiếng, trực tiếp tắt máy. Đem điện thoại phóng lên tủ đầu giường, trong mắt nhanh chóng lướt qua một chút suy nghĩ sâu xa.. Rất nhanh, tầm mắt lại bị nữ nhân yêu kiều trên giường hấp dẫn, anh cong khoé môi, một lần nữa lại trở lại trên thân cô, ánh lửa trong mắt nóng rực, giọng nói pha chút ý cười: "Vừa rồi rất thoải mái phải không?"
Giang Tuyết Tử cũng không dám nhìn, đem một tay che mắt, một tay khác với lấy gối nằm sau đầu định ném về phía đối phương, kết quả lại bị Triển Kính bắt lấy cổ tay, lưỡi mang theo nhiệt nóng nhẹ nhàng liếʍ liếʍ da thịt non mềm.
Giang Tuyết Tử "Ngô " một tiếng, nói ra một câu: "Là anh trai em gọi tới sao?"
Triển Kính hạ thân mình, chậm rãi đem người giữ lấy, đáy mắt sâu thẳm, khoé miệng cong cong: "Thật ghét tật xấu này của em..."
Giang Tuyết Tử không rõ, ngước mắt lên nhìn anh. Chỉ thấy trên trán anh rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, một đôi mắt đen bóng như thạch anh, ánh mắt lại ẩn ẩn lửa nóng như muốn đốt cháy cô!
Sống mũi cao thẳng, môi mỏng kiên nghị, khoé miệng cong lên để lộ ra ý cười nhàn nhạt, bất quá so với thời điểm anh bình thản, sắc mặt không chút thay đổi thì lại càng đáng sợ hơn. Giang Tuyết Tử chỉ cảm thấy giữa hai chân trong nháy mắt đã đón nhận một đoàn lửa nóng xâm nhập, mà anh vẫn còn đang mỉm cưởi, một bên không ngừng luật động, một bên chậm rã nói: "Về sau vô luận thế nào, thì cũng đừng tuỳ tiện gọi nam nhân khác là anh trai. Bao nhiêu năm nay anh chờ em gọi anh một tiếng "anh trai" còn chưa được đây."
Đầu óc Giang Tuyết Tử như muốn nổ tung, cắn môi đẩy vai Triển Kính, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực, mắt to mở lớn, ẩn ẩn chút tức giận: "Anh, anh không biết xấu hổ!"
Triển Kính vẫn cong khoé môi, động tác dưới thân cũng không hề chậm lại: "Em không muốn anh cũng được, nhưng mà còn vật này thì sao?"
Giang Tuyết Tử không thể nhịn được nữa, há mồm mắng: "Triển Kính, anh... Ngô!"
Triển Kính cắn nhẹ bờ môi mọng kia: "Cả đêm mắng anh mấy lần rồi đó hả? Lúc nãy là anh sai, làm em đau. Hiện tại lại cúc cung tận tuỵ hầu hạ Tử nhi, vẫn còn muốn mắng anh?"
Giang Tuyết Tử ở phương diện này không nói lại anh, da mặt lại mỏng, chỉ có thể mở lớn đôi mắt to lấp loáng nước, tự cho là hung dữ nhất gắt gao trừng anh. Nào ai biết Triển Kính lại thích nhất thái độ này của cô, trong lúc nhất thời động tình không kiểm soát được, qua một lúc Giang Tuyết Tử lại bị anh đưa đến cao trào.
Lúc này một chút sức lực để giằng co cũng không còn, toàn thân Giang Tuyết Tử rã rời, nhuyễn tan thành một bãi nước, ngoan ngoãn nằm trên giường, để mặc người kia muốn làm gì thì làm. Qua một hồi bị chơi đùa đến chống đỡ không nổi nữa, chỉ có thể theo ý con người vô pháp vô thiên kia, mềm giọng ôn nhu gọi một tiếng "Anh trai". Đến lúc này Triển Kính chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến một trận tê dại, cổ họng gầm lên một tiến, ở trong cơ thể cô phát tiết.