Chương 2

"Cái tên đáng ghét không biết xấu hổ này, cậu nhìn đi đâu thế?"

Bùi Hoài nghĩ nhẫn nhịn, nhưng không nhịn được, trào phúng một câu.

"Cậu là nữ sao, quấn mình thành như này."

Nói xong, cậu ấy lùi ra phía sau nửa bước, xem như ngầm cho phép Nam Già đi vào trước lấy đồ, nhưng ai biết Nam Già giống như bị dẫm vào chỗ đau, tức giận dựng thẳng lông mày, giọng nói cực kỳ lớn:

"Tôi không phải!!"

Bùi Hoài tựa ở cửa, cảm thấy không thể hiểu nổi: "Tôi cũng đâu phải không có mắt, cậu mù hay sao mà kêu to vậy?"

Nam Già hừ một tiếng, quay người đi vào phòng tắm, khăn tắm có chút ngắn, tứ chi đều lộ ra bên ngoài, khiến cậu trông vô cùng mảnh khảnh, nhất là phần gân guốc trên mắt cá chân, tinh tế đường cong rõ ràng, đi một đôi dép lê chó pacha màu xanh lá cây, lúc từ bên trong đi ra, không biết là bị hơi nước hấp vào hay xảy ra chuyện gì, khuôn mặt trắng noãn hiện lên một mảnh ửng hồng.

Thật giống mấy nữ sinh.

Trong lòng Bùi Hoài lạnh lùng nghĩ.

Thế nhưng câu nói này còn chưa lóe lên trong đầu, Nam Già bị vấp phải bậc cửa.

Bùi Hoài theo phản xạ có điều kiện đưa tay túm lấy cậu.

Phịch…đôi dép chó pacha bay ra ngoài.

Bùi Hoài: ...

Bùi Hoài cúi đầu nhìn khăn tắm trong tay và Nam Già trần trụi nằm trên mặt đất, đáy lòng không còn gì để nói.

Nhưng rất nhanh, cậu ấy lập tức ngây ngẩn.

Rõ ràng Nam Già cũng không ngờ mình sẽ ngã sấp xuống, Bùi Hoài nhìn chằm chằm cậu, cậu có chút căng thẳng, không chú ý đường dưới chân.

Cú ngã này cực kỳ nặng, Nam Già vùng vẫy hai lần, mới từ đất bò dậy.

Đứng lên mới phát hiện khăn tắm duy nhất quấn trên người mình đã không còn, phút chốc quay đầu, thấy Bùi Hoài vừa cầm khăn tắm, khuôn mặt vừa tràn đầy kinh ngạc nhìn cậu.

Ánh mắt của cậu ấy rơi vào trước ngực Nam Già, một bầu ngực trắng như tuyết ngạo nghễ ưỡn đầṳ ѵú nhỏ rung động bại lộ trong không khí, núʍ ѵú màu hồng non mềm chìm trong quầng vυ" màu nhạt hơn một chút, trông vô cùng xinh đẹp.

Nam Già: !!!!

Nam Già hét lên một tiếng, ngay lập tức gấp gáp, thậm chí không biết nên che cái nào, đợi ánh mắt Bùi Hoài thuận theo bụng dưới nhìn xuống, mới đột nhiên hoàn hồn, hét lớn: "Đừng nhìn!!"

Không để ý đầu gối đau đớn, cậu nhảy dựng lên giật khăn tắm từ trong tay Bùi Hoài, vô cùng chật vật quấn lên người, sợ chết khϊếp chạy về giường của mình.

Cậu ngủ ở giường trên đối diện với Bùi Hoài, lúc trèo lên khăn tắm thuận theo hông trượt xuống, mông nhỏ trắng như tuyết chợt lóe lên, rồi chui vào trong màn trên giường.

Còn lại Bùi Hoài trợn mắt há hốc mồm sững sờ đứng tại chỗ.

Đợi đã.

Vừa rồi, kia là, là cái gì? Là vυ".

Không phải, cậu ta nữ giả nam chứ? ?

Ánh mắt Bùi Hoài chậm rãi dời xuống, một mảnh vải buộc ngực dài màu trắng rơi tán loạn trên mặt đất.

Đây chính là thứ vừa rồi Nam Già sống chết muốn quay lại lấy?

...

Nam Già chui lên giường lập tức đâm đầu vào trong chăn, hít sâu một hơi, im lặng hét ầm lên.

Sao có thể xui xẻo như vậy chứ!!!

Nhìn thấy nhìn thấy rồi, chắc chắn bị Bùi Hoài nhìn thấy rồi!!!

Đáng ra tối nay cậu không nên quay về!!!!

Quá xấu hổ!!!

Nam Già sờ mặt mình, nhiệt độ cực kỳ nóng bỏng.

Người khác thì thôi, nhưng Bùi Hoài chán ghét cậu như vậy, khẳng định nói việc này ra khắp nơi, như vậy, không bằng cậu đi chết cho xong.

Làm sao bây giờ, Nam Già cắn góc chăn, hận không thể đập đầu chết, sao lại để cậu ta nhìn thấy chứ!!

Sáng nay trước khi sắp thi cậu còn uy hϊếp bắt Bùi Hoài cho cậu chép bài.

Không được, tuyệt đối không thể cứ như vậy.

Hạ quyết tâm, Nam Già từ trong chăn chui ra, lần mò đồ ngủ mặc vào người, lại phát hiện không thấy áo bó ngực vừa mới quay lại phòng tắm lấy!!!

Nam Già nhắm mắt nhớ lại.

Hồi lâu, khuôn mặt nhỏ của cậu đau khổ mở mắt.

Đờ mờ, chắc chắn là rơi xuống lúc bị ngã.

Lần này thì hay rồi, chứng cứ đều đưa đến tay người ta rồi.