Vì Lục Bách Trình đã đợi cô suốt cả tiếng đồng hồ nên Khương Phi mời anh về nhà ăn cơm tối.
Nhưng cô không ngờ anh lại mặt dày vô sỉ như vậy, tự động diễn giải một lời mời thành vô số, rồi từ hôm đó, ngày nào anh cũng đến nhà cô ăn cơm.
Khương Phi không thể tả nổi thái độ của cô đối với Lục Bách Trình là như thế nào. Nhưng điều chắc chắn nhất là sự bế tắc bấy lâu nay của hai người cuối cùng cũng giảm rõ rệt. Tuy không phải là những nghi ngờ trước đây cũng được giải tỏa, nhưng cũng không còn lúng túng như lúc trước nữa.
Sau đó, cô phát hiện Lục Bách Trình - người này rất giỏi giả bộ.
Trước khi làm hoà, anh trầm lặng ít nói, lặng lẽ đợi cô tan học, thấy cô khóc sẽ đưa giấy lau, thậm chí còn cho cô mượn áo sơ mi để che đi vết bẩn trên quần, y như bao người bình thường khác.
Tuy nhiên, sau khi làm hoà không được bao lâu thì bản chất của anh lộ tẩy. Anh sẽ không nói tốt, hở ra là đả kích cô không trượt phát nào, khen cô một cách công khai như thực chất là đang ngầm đả kích, cũng chẳng còn ân cần chu đáo như trước nữa. Tên khốn tự luyến hai mặt nịnh bợ!
Người dì nấu ăn phải về quê, anh chạy đến nhà cô. Trong xe cô vừa mới ám chỉ anh không nên đến nhà cô ăn tối, xuống xe anh liền nói với An Mộng Như rằng anh thích ăn đồ do bà nấu, muốn tới thường xuyên nhưng không biết có ổn không.
Khương Phi nghe xong trợn to cả mắt: "Sao cậu lại nịnh bợ như thế?"
Lục Bách Trình không chút xấu hổ nói: "Tôi nói thật:"
Tài nấu nướng của An Mộng Như không khá hơn Khương Phi. Bà nấu nhạt nhẽo vô vị, nước dùng quá loãng. Cô ăn vì không thể tránh được, nhưng Lục Bách Trình là người đã quen ăn những món sơn hào hải vị. Khó mà ăn quen món đạm bạc, cô không tin là anh thật sự thích đến thế.
Nhưng sau khi nhận được đồ ăn vặt mà Vạn Hi mang về, cô cảm thấy an tâm hơn.
Ăn thoả thích, dù sao cũng không phải là bà ấy bị "hành hạ". Hơn nữa, cô thích Vạn Hi từ nhỏ, luôn cảm thấy bà rất khí chất, tài giỏi, yêu ai yêu cả đường đi, mời con trai bà ấy đi ăn tối cũng không phải là không thể.
Lục Bách Trình giống bố mình, đôi lông mày sắc bén, còn Vạn Hi thì có khuôn mặt thanh thoát không phải vẻ đẹp cổ điển nhưng bà rất có phong thái, eo thẳng, cả người luôn thơm tho. Khương Phi có thể ngửi thấy mùi hương trước khi đến gần bà.
Có lẽ vì ít khi tâm sự trò chuyện nên thái độ của Lục Bách Trình đối với Vạn Hi khá thờ ơ. Vì vậy có lẽ anh thân thiết với An Mộng Như.
Ban đầu Khương Phi cảm thấy anh là đạo đức giả, nhưng sau đó lại nghĩ mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, nhu cầu của mỗi người cũng khác nhau.
Lục Bách Trình thích đến nhà cô vì nhà cô lúc nào cũng náo nhiệt. An Mộng Như có thể đánh cô từ tầng một đến tầng ba bằng một cái chổi lông gà, rồi đuổi cô từ cuối ngõ đến tận cổng chợ rau. Anh thích không khí ấy ở nhà cô, thoải mái và tự do, không ai kiểm soát.
Mặc dù bố mẹ Lục rất bận rộn nhưng họ chưa bao giờ để anh thiệt thòi. Bao giờ anh cũng là đứa được ăn cua đầu tiên trong đám trẻ.
Ví dụ như khi Vạn Hi trở lại lần này, bà đã mua cho Lục Bách Trình một chiếc máy tính mới.
Lục Bách Trình học giỏi toán, được nhà trường chọn để đào tạo tin học, thứ bảy hàng tuần phải học trong phòng máy. Máy tính này là một phần hỗ trợ của Vạn Hi cho việc học của anh.
Khương Phi ghen tị, hỏi An Mộng Như có thể mua một cái không.
An Mộng Như từ chối luôn: "Tiểu Lục rất tự chủ tự giác, con thì sao?"
Khương Phi: "..."
Không phải cô chưa nghĩ đến việc nói thẳng với Lục Bách Trình, nhưng vụ điện thoại di động khi trước thật chỉ muốn quên ngay đi.
Vài ngày sau, trên bàn ăn, Lục Bách Trình đột nhiên nói với An Mộng Như rằng muốn Khương Phi cùng làm bài tập về nhà với anh.
Tủ sách của Khương Phi chứa đầy truyện tranh và tiểu thuyết, nhưng nhà của Lục Bách Trình có hẳn một thư phòng dành riêng cho việc học tập. An Mộng Như rất vui không tả nổi, cười nói:"Dì rất yên tâm nếu con có thể kiểm tra bài tập về nhà của nó."
Sau đó không tránh khỏi lại nhắc đến kết quả bài kiểm tra hàng tháng của Khương Phi, cô bị giáo huấn một trận.
Khương Phi không thể nào cản lại nổi, tức giận giẫm lên Lục Bách Trình dưới gầm bàn.
Lục Bách Trình như đoán trước được, nhanh nhẹn tránh đi khiến cô va chân lên bàn, kêu lên một tiếng đau đớn.
Nhưng cô nghe thấy anh ở bân cạnh rất "không hề giả trân" hỏi han: "Cậu sao vậy?"
Cô sụp đổ vì tức giận, thề rằng sẽ cắt đứt quan hệ với tên khốn này.
Không ngờ, hôm sau cô lập tức tha thứ cho tội đạo đức giả của Lục Bách Trình. Vì cô đã được dùng chiếc máy tính của anh.
Sự xuất hiện của chiếc máy tính mới khiến Khương Phi ở lại nhà Lục Bách Trình lâu hơn.
Lục Bách Trình cho phép Khương Phi chơi máy tính nhưng có giờ giấc nhất định. Khương Phi phải hoàn thành bài tập về nhà mà anh giao cho.
Thành tích của Khương Phi rất tầm thường, mà ở Cừ Dương lại coi trọng thực lực. Các trường học ở Cừ Dương được chia thành cấp Ba và cấp Hai. Trường cấp Ba nổi tiếng là khó thi vào, cũng không có chính sách hạ điểm hay tuyển thẳng vào trường.
Khương Phi đã chuẩn bị sẵn tinh thần không đi học cấp Ba ở Cừ Dương, tâm lý đi học cứ như vậy như vậy.
Nhưng để được chơi máy tính, cô phải chống chọi với "thế lực tà ác" trong người, mỗi ngày đều làm bài tập về nhà nhiều gấp đôi những người khác.
Đúng là hiệu quả đáng kinh ngạc. Kỳ kiểm tra của tháng sau đó, cô đã lọt vào top 10 của lớp, An Mộng Như sung sướиɠ không thôi. Bà ra sức đã khen ngợi sự tài giỏi Lục Bách Trình, lại tăng thêm một phần hài lòng với anh.
Khương Phi khinh thường, nhưng không thể phản bác lại lời nói của bà.
Phải nói rằng Lục Bách Trình luôn có cách trị Khương Phi. Vừa ép một miếng thuốc đắng lại dỗ ngay một viên đường. Nhờ thế mà Khương Phi trúng tuyển vào cấp Ba Cừ Dương một cách suôn sẻ.
Khương Phi nghĩ, nếu không có Lục Bách Trình, cô sẽ không thể xuất hiện trong bữa tiệc họp lớp cấp ba hôm nay.
Những khuôn mặt trong ký ức dần trùng khớp với những người trong phòng bao. Cuối buổi tiệc, những cái tên không thể nhớ ra lúc đầu đã có thể dễ dàng gọi. Khương Phi đã trao đổi liên lạc với một số người, khi cô bước ra khỏi khách sạn, Cao Văn hỏi cô về bằng cách nào: "Cậu có muốn đi nhờ không?"
Cô liếc nhìn điện thoại liền thấy một xe đậu trước cửa hàng tiện lợi đối diện: "Tôi có người đón."
Cao Văn đơ người, mọi người trò chuyện tâm sự đủ thứ suốt đến tận tối muộn, còn anh lại chạy ra ngoài hỏi về chuyện tình cảm của cô.
Anh ngập ngừng hỏi: "Bạn trai?"
Khương Phi chớp mắt, vừa định phủ nhận, nhưng lại nhớ tới những gì Lục Bách Trình đã nói. Anh thực sự biết cô đang nghĩ gì.
"Ừm, bạn trai." cô nói.
Cao Văn nghe xong có hơi hối hận, nhìn cô băng qua đường, bờ vai đột nhiên bị vỗ vỗ từ phía sau, nồng nặc mùi rượu. Anh cau mày nhưng chỉ nghe thấy người đó nói: "Ai mà giống như Lục Bách Trình? "
Anh cười, quay người lại: "Cậu uống nhiều quá." Tuy nói vậy nhưng anh vẫn để ý nhìn về hướng cửa hàng tiện lợi.
Xe đã đi.
Cao Văn lắc đầu không nghĩ nữa, sau khi về chỗ ở mới nhớ ra mình đã quên nói với Khương Phi, anh cho rằng khi đó Lục Bách Trình "có chân" với cô, điều này cũng không phải vô căn cứ.
Bởi vì Lục Bách Trình tự nói như thế.