Trans & edit: Quạ
Mùa xuân lạnh giá, những ngày gần đây Cừ Dương trời u ám và mưa nhiều, mặt đất ẩm ướt, những vũng nước lớn nhỏ như chiếc gương soi.
Khương Phi nói sẽ về nhà ăn tối. Hai phút trước, An Mộng Như đã gọi điện và hỏi cô đang ở đâu, có vẻ bà đang chuẩn bị nấu ăn. Cô nói dối rằng cô đang trên đường về nhà, nhưng thực ra cô vừa mới tan làm thôi, những ngày này công ty luật khá nhiều việc.
Trong lúc đợi thang máy, cô gặp Lương Tiêu, cậu quay sang hỏi cô có muốn đi uống chút gì đó không.
"Không, mẹ tôi gọi tôi về nhà ăn tối rồi."
"Đi ô tô?"
"Tàu điện ngầm. Hôm nay số lượng tàu bị hạn chế."
Lương Tiêu biết gia đình cô sống ở khu phố cổ, mà cậu cũng đang định đi về cùng phía đó nên nói: "Vậy tôi đưa cậu về."
Thời tiết tệ vô cùng, ẩm ướt, thường sau tám giờ mới thấy mưa tạnh, đương nhiên Tưởng Phi không từ chối, cô nói thứ hai tuần sau sẽ mời cậu ăn trưa.
Lương Tiêu nhướng mày: "Vậy tôi phải tận dụng nó rồi."
Khương Phi mỉm cười.
Vào ngày mưa, lại là thời gian tan làm cao điểm, Khương Phi đã xuống xe được bốn mươi phút, so với mọi khi còn phải nỗ lực hơn một nửa quãng đường nữa.
Xe không vào được ngõ nhỏ, tạm biệt Lương Tiêu, trong bóng tối, Khương Phi che ô chậm rãi đi về phía trước. Đèn đường ở đây đã hỏng từ lâu, cũng không thấy sửa chữa. Có người sợ bóng tối, nhưng cô không sợ, cô đã quen với việc đi bộ xung quanh đây từ khi còn nhỏ. Sau đó, rẽ trái một lần nữa là nhà của cô.
Đúng lúc này, đột nhiên có một ánh sáng chiếu vào sau lưng, tới dưới chân Khương Phi. Cô vô thức quay đầu lại, chỉ mơ hồ thấy đường viền của một bóng đen.
Tuy không thể nhìn rõ mặt nhưng chỉ dựa vào khí chất này, cô quen thuộc vô cùng.
Cô nheo mắt nói: "Sao anh lại ở đây?"
Người đó mặc một chiếc áo gió mỏng, rộng rãi, là một người đàn ông cao lớn. Đã hơn nửa tháng không gặp nhau, bởi vì bận quá, cũng ít liên lạc qua điện thoại, mà lúc này gặp lại chỉ có một lý do, là An Mộng Như.
Khương Phi lập tức nghe thấy anh nói: "Dì An gọi anh tới."
“Em không thấy anh nói gì… Anh đang đi công tác cơ mà?” Cô hỏi.
Khi cô nói, chiếc ô vô tình nghiêng xuống, giọt nước lăn lăn rồi rơi bộp xuống giày, Lục Bách Trình nhíu mày: "Em cất ô trước đi. Nói chuyện như thế này không mệt sao?"
Khương Phi cong môi, khép ô lại đi tới chỗ anh, thấy anh đã tắt đèn ở điện thoại di động, trầm mặc không nói.
Lục Bách Trình vẫn đang chờ cô hỏi mình, sau cùng không kiên nhẫn lại phải chủ động nói: "Vừa rồi là ai đưa em về?"
“Anh có thấy không?” Khương Phi đi ngang qua tiệm làm tóc, “Lương Tiêu, cuối năm ngoái em không đi dự đám cưới của đồng nghiệp, chính là cậu ấy.”
Lục Bách Trình nhướng mày, không biết đang suy nghĩ gì rồi hỏi cô hôm nay có định ở nhà không.
"Xem đã."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi bộ cho đến khi đến hàng rào sắt phủ đầy hoa hồng hiện ra.
Nhìn thấy hai người cùng nhau đi tới, An Mộng Như sửng sốt: "Hai đứa hẹn nhau?"
"Mẹ không nói trước cho con mà, làm sao hẹn được?” Khương Phi cúi đầu thay giày: “Con gặp anh ấy ở cổng thôi.”.
Lục Bách Trình ở phía sau cô, đưa cho An Mộng Như một rổ anh đào: "Cháu nhớ rằng dì thích ăn nên đã mua lúc trên đường đi tới đây."
"Cháu đã đến lại còn mang theo quà, chắc là đắt lắm.” An Mộng Như cười nheo cả mắt. "Cơm đã nấu xong rồi, cháu rửa tay đi rồi chúng ta ăn cơm. Dì làm món tôm chiên mà con thích, để trên bàn đấy. "
"Cảm ơn dì An."
So với sự nhiệt tình của An Mộng Như, phản ứng của Lục Bách Trình bình thản hơn nhiều.
Khương Phi quay lại, thấy anh vẫn còn xách giỏ anh đào thì không khỏi nhìn anh thêm một chút. Thấy anh cười với mình, cô hơi hoảng, không ngờ một giây sau đó giỏ anh đào lại ở trong tay cô.
An Mộng Như cũng biến sắc mặt, đành bảo cô đi rửa anh đào.
Khương Phi: "..."
Đôi khi cô tự hỏi liệu có thật là bà đã sinh ra cô hay không? Tại sao An Mộng Như tốt với Lục Bách Trình hơn cô, từ khi cô còn là một đứa trẻ.
Nhưng cô mang suy nghĩ này nói với Lục Bách Trình, anh chỉ nói phân biệt trong ngoài là tốt. Nếu An Mộng Như bảo anh làm việc gì đó để cô nhàn rỗi thì mới không bình thường. Cô cũng đành chấp nhận lời giải thích này, nhưng vẫn đòi anh giúp đỡ khi cô bị "áp bức".
Vì vậy, khi nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, Khương Phi không khỏi kinh ngạc.
Cô nghiêng người, trừng mắt nhìn rồi đưa ngay giỏ anh đào cho anh, sau đó uể oải đứng dựa vào tủ lạnh, vẫn hỏi vấn đề lúc nãy: "Làm sao mẹ em tìm được anh?"
Nhà cửa ở khu này chỉ dành cho một hộ gia đình, như đều được dựng theo khuôn, san sát nhau. Hai nhà Khương Lục thân thiết với nhau, từ trước đến nay quan hệ rất tốt. Sau đó, nhà họ Lục chuyển sang bên Tân Thành, tuy rằng hai bên vẫn tiếp tục liên lạc với nhau nhưng chắc chắn không còn tốt như trước. Thậm chí ngày lễ tết còn có thể mang quà cáp đến thăm hỏi trò chuyện. Nhưng hôm nay không phải là ngày đặc biệt gì, sao An Mộng Như lại gọi là Lục Bách Trình tới?
Lục Bách Trình lắc đầu, đổ đầy nước vào anh đào: "Anh cũng không biết."
Anh nhận được cuộc gọi từ An Mộng Như hôm nay, tình cờ lúc đó đang rảnh nên anh nhận lời mà cũng không hỏi thêm gì nữa.
Nghe thấy tiếng nước chảy nhè nhẹ, khuôn mặt Khương Phi đột nhiên biến sắc, thấp giọng hỏi Lục Bách Trình: "Mẹ em không biết quan hệ của chúng ta đúng không?"
Lục Bách Trình đưa mắt nhìn, làn da cô trắng trẻo, mí mắt mỏng, đôi mắt to nhưng không trống rỗng, trong sáng và tràn đầy sức sống, trên chóp mũi có một vài đốm tàn nhang nhỏ màu nâu nhạt mà cô thường phàn nàn, cũng không có gì bất ngờ. Môi màu đỏ son có chút nước dưỡng ẩm.
Anh như cười mà lại như không, hỏi: "Mối quan hệ của chúng ta là gì?"
- ----
Edit: lần đầu tui dấn thân vào chốn dịch truyện nên có gì các cô cứ góp ý, tui sẽ rút kinh nghiệm. Còn ai không hợp không thích hoặc là gắt thì tui sẽ cho ăn đúm hết:))) Cảm ơn mọi người.