Chương 9

Trần Duyên Tri bước về phía cổng trường. Số học sinh ở ngoại trú vốn đã ít, lớp 10 lại tan học muộn hơn lớp 11 và 12, nên không có nhiều người xếp hàng ở cổng trường.

Bác bảo vệ gọi với theo: “Quét mã để ra cổng nhé! Quét mã nào! Quét xong đưa tôi xem!”

Có người phía sau thở dài: “Phiền phức quá…”

“Khi nào trường mới làm xong thẻ ra vào nhỉ.”

Trần Duyên Tri xếp hàng, tay cầm điện thoại đã mở sẵn màn hình điểm danh, ánh mắt bắt đầu lơ đãng.

Cái ba lô của người phía trước hơi quen… Nhưng ba lô đen thì nhiều mà.

Cao thật, sao dạo này gặp toàn con trai cao thế, có cảm giác bị chèn ép rồi.

Trên ba lô còn có móc khóa nữa… Ủa?

Trên chiếc ba lô đen tuyền, chỉ treo một móc khóa trông rất kỳ lạ và đặc biệt – một con cá sấu nhỏ màu xanh lá cây đậm, nó ngoe nguẩy đuôi há to miệng, trong miệng ngậm một chiếc giày thể thao cũ kỹ màu vàng đỏ trắng xen kẽ.

Trần Duyên Tri chợt nhớ ra điều gì đó.

Lúc này, điện thoại cô bỗng đổ chuông.

Trần Duyên Tri kết nối bluetooth, giọng nói ân cần của Trần Văn Vũ vang lên trong tai: “Con về đến nhà chưa?”

“Chưa ạ, con vừa mới hết giờ tự học.”

“Ba có cần đến đón con không?”

“Không cần ạ…”

Ngay lúc đó, con cá sấu nhỏ trong tầm nhìn của Trần Duyên Tri đột nhiên rơi khỏi chiếc ba lô đen của người phía trước!

Trần Duyên Tri dừng lại một chút, trong khi người phía trước vừa xuất trình xong bản ghi, đã bắt đầu bước ra ngoài!

“Khoan đã…!” Trần Duyên Tri định lên tiếng gọi người đó lại, nhưng trong tích tắc không biết gọi thế nào, trong khi giọng nói của ba cô ở đầu dây bên kia trực tiếp truyền vào tai, Trần Duyên Tri suýt nữa không nghe được cả tiếng mình:

“Con có thể về một mình không, thật sự không cần ba đón chứ? Ba cũng đang định ra ngoài có chút việc…”

“Thật sự không cần ạ! Con đang có chút việc, con cúp máy trước ạ!”

Trần Duyên Tri cúp điện thoại, vội vàng nhặt con cá sấu nhỏ dưới đất lên, vừa định chạy ra ngoài thì bị bác bảo vệ chặn lại: “Này này này, xem bản ghi đã! Đừng vội em ơi!”

Trần Duyên Tri suýt nữa đã ấn màn hình điện thoại vào mặt bác bảo vệ, cô nhanh chóng xuất trình xong bản ghi rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Cô nhìn quanh một vòng, cuối cùng cũng thấy chủ nhân đang mở khóa xe đạp dưới gốc cây.

“Cậu ơi! Cái này của cậu…” Trần Duyên Tri chạy lại, thở hổn hển gọi một tiếng, rồi cô ngẩng đầu lên, mặt đầy kinh ngạc.

Đôi mắt phượng quen thuộc đang nhìn cô, hàng mi của người đó được hạ thấp, tạo nên một bóng râm sâu ở hốc mắt.

Cậu hơi rũ mắt nhìn cô, cúi đầu nhẹ, tay vịn tay lái xe, trong mắt chứa đựng một vẻ gì đó khó đoán, dường như đang chờ cô nói hết.

Gió cuối hè thổi đến mang theo hơi lạnh của biển, ánh đèn đường màu vàng ấm hòa tan bóng hai người thành một.