Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chẳng Còn Hạ Năm Ấy

Chương 4: Đuổi theo ánh sáng(2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Nếu có chuyện gì không vui, nhớ phải nói với bà ngoại."

Trần Duyên Tri im lặng một lúc rồi đáp lại một câu: “Dạ.”

Từ nhỏ đến lớn Trần Duyên Tri đều sống ở Xuân Thân, vài tuần đầu của kỳ nghỉ hè, cô và mẹ đã cãi nhau to. Sau khi bình tĩnh lại, cô lập tức thu dọn hành lý, quyết định đến nhà bà ngoại ở thành phố gần đó trú tạm mấy hôm.

Không ngờ lần đi này lại ở suốt cả kỳ nghỉ hè, mãi đến ngày trước khi nhập học, Trần Duyên Tri mới quay về trung tâm Xuân Thân.

Trần Duyên Tri lười không muốn nghĩ thêm về những mâu thuẫn cũ tích tụ với bố mẹ, cô mở WeChat rồi bắt đầu xem tin nhắn.

WeChat của Trần Duyên Tri chỉ ghim ba người, bố cô, mẹ cô và người bạn thân mười năm của cô.

Lúc này cũng không có tin nhắn gì mới.

Tin nhắn mới nhất là từ nữ sinh tóc xoăn mà cô gặp trong văn phòng vào buổi sáng.

Hình đại diện của cô ta là một cô gái xinh đẹp, đôi môi đỏ tươi, ánh đèn flash làm khuôn mặt trắng như giấy, giống như những hình đại diện phổ biến trên Tiểu Hồng Thư, khó đυ.ng hàng nhưng lại na ná nhau.

Vu: [Tôi tên là Tôn Lạc, cậu tên gì để tôi ghi chú nhé~]

Vu: [Đã gửi cho bạn một lời mời vào nhóm.]

Trần Duyên Tri đánh dấu tên của Tôn Lạc vào danh bạ rồi trả lời: [Trần Duyên Tri.]

Hình như bên kia đang trực tuyến, trả lời rất nhanh.

Tôn Lạc: [Được!]

Trần Duyên Tri mở trang cá nhân của Tôn Lạc, toàn là ảnh tự sướиɠ, ảnh chụp từ xa che mặt và những lời phàn nàn về cuộc sống hàng ngày, từ việc theo đuổi thần tượng đến việc đồ ăn giao tận nơi dở tệ, thứ gì cũng đủ cả.

Trần Duyên Tri thầm xây dựng mô hình nhân vật trong đầu: Nhiệt tình, cởi mở, hoạt bát giỏi ăn nói, có chút bệnh tiểu thư, gia đình khá giả. Có vẻ thích tạo nhóm nhỏ, điều này cần phải xác minh thêm.

Sau đó cô mở nhóm lớp rồi lướt một vòng, thấy nhóm chỉ có vài người hoạt động sôi nổi, lớp có năm mươi người nhưng hiện tại chỉ có hơn hai mươi người trong nhóm.

Patrick Star không có lưới bắt sứa: [Ngày mai gặp mặt rồi, các bạn, tôi mong chờ chết mất.]

Jingsuan: [Tốt nhất cậu nên chết thật đi, đừng có đùa.]

80% băng: [Hahahahahaha]

Lianz: [Không đến nỗi, không đến nổi.]

Tôn Lạc: [Gặp nhau nhé, gặp nào! Nói trước, đừng có ai ra vẻ đấy, trên mạng thế nào, ngoài đời cũng thế đi nha.]

Minh Nhật Châu: [Đặc biệt là mấy người buông thả quá trong vòng bạn bè đấy~”]

wuwowo: [@Patrick Star không có lưới bắt sứa]

Tôn Lạc: [@Patrick Star không có lưới bắt sứa]

80% băng: [@Patrick Star không có lưới bắt sứa]

Patrick Star không có lưới bắt sứa: [?? Cảm ơn, @ba ba làm gì vậy??

Tôn Lạc: [Luôn có con trai muốn làm bố.]

jingsuan: [Đừng nói nữa, tôi thật sự hối hận vì đã kết bạn với Vương Lao Kiện.]

Patrick Star không có lưới bắt sứa: [Anh bạn, cậu đang giả vờ, ai là người hàng ngày thích bài viết của tôi? Tôi không nói đâu.]

...

Trần Duyên Tri lướt một lúc rồi tắt WeChat, mở ứng dụng Dung Hạch.

Chẳng bao lâu sau, một dòng cảm nghĩ mới hiện lên trên trang cá nhân của Trần Duyên Tri —

"Mong rằng mọi người trong lớp đều dễ hòa nhập, mặc dù... ừm, không sao cả, dù sao đeo mặt nạ xã giao, tùy cơ ứng biến là được rồi. Trước mắt xem ra, mọi người đều khá nhiệt tình."

Trần Duyên Tri nhìn cảm nghĩ mới của mình, lẩm bẩm: "... Mong rằng không ai trong lớp chơi Dung Hạch." Cô luôn vô thức viết ra những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng, nếu một ngày nào đó bị người có tâm nhìn thấy e rằng sẽ đem lại kết quả không tốt.

Trần Duyên Tri mở trang cá nhân Dung Hạch của Liên.

Buổi sáng Liên đã đăng một dòng cảm nghĩ ngắn gọn đến mức khó đoán: [Bạn mới?]

Trần Duyên Tri thong thả đánh một dấu chấm hỏi.

Buổi chiều anh lại đăng một dòng cảm nghĩ ngắn gọn hơn, chỉ là lần này tương đối dễ hiểu vì không có nhiều liên tưởng: [Bận.]

Xem ra dạo này anh đang rất bận rộn.

Trần Duyên Tri từ bỏ ý định trò chuyện với Liên, cô tắt điện thoại rồi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về chuyện của mình.

Ừm, cuộc sống cấp ba đầy thách thức, đầy những điều chưa biết đang đến gần.

Ít nhiều cũng có chút mong chờ.

...

Ngày khai giảng của trường Trung học Đông Giang, mùa thu vừa chớm không thể sánh bằng sự rực rỡ cuối hạ, hương quế thơm nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí, hòa quyện với sự mong chờ nồng nhiệt trong lòng các thiếu niên.

Trong hội trường rộng lớn, lễ khai giảng của trường Trung học Đông Giang đang được chuẩn bị một cách khẩn trương, trên dưới khán đài, dòng người qua lại tấp nập như thoi đưa, học sinh chen bước sóng vai nhau bước vào hội trường.

Trần Duyên Tri theo biển chỉ dẫn đến tầng một, nhanh chóng nhìn thấy lá cờ lớp cắm trên ghế.

Chỗ ngồi của lớp cô là ở hàng thứ hai mươi bảy.

Đã có một số người ngồi, Trần Duyên Tri tùy tiện chọn một chỗ trống rồi ngồi xuống.

Ngày đầu tiên nhập học vẫn được phép mang theo điện thoại, Trần Duyên Tri lấy điện thoại ra, bắt đầu lướt trong lúc chờ đợi.

"Chào."

Trần Duyên Tri ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai cô gái, một người tóc ngắn, một người tóc dài thẳng.

Người chào hỏi cô là cô gái tóc ngắn, khuôn mặt cô ấy tràn đầy sức sống, đôi mắt sáng long lanh nhìn Trần Duyên Tri: "Bọn tôi có thể ngồi cạnh cậu được không?"

"Có thể." Trần Duyên Tri nhanh chóng gật đầu.

"Cảm ơn nhé." Cô gái ngồi xuống bên phải của Trần Duyên Tri, còn cô gái tóc dài thẳng ngồi bên cạnh cô gái tóc ngắn.

"Cậu cũng học lớp 27 đúng không? Tự giới thiệu một chút, tôi là Lục Như Diệp, chữ Như trong Như Ý, chữ Diệp trong lá cây." Lục Như Diệp rất tự nhiên bắt chuyện với Trần Duyên Tri: "Còn cậu tên gì?"

"… Trần Duyên Tri. Duyên trong duyên phận, Tri trong tri thức."

"Tên cậu hay thật đấy!" Lục Như Diệp khen ngợi, vẫn nhìn Trần Duyên Tri với đôi mắt sáng long lanh: "Tôi vừa nhìn đã thấy cậu thật xinh đẹp!"

"Cảm ơn. Cậu và người bạn kia cũng rất xinh."

Câu nói này của Trần Duyên Tri nửa là khách sáo, nửa là thật lòng. Khách sáo là đối với cô gái trước mặt, còn thật lòng là đối với cô gái tóc dài thẳng.

Cô vừa nhìn lướt qua, cô gái tóc dài thẳng thực sự rất có khí chất, đẹp đến mức không dính bụi trần.

Lục Như Diệp tiếp tục trò chuyện với Trần Duyên Tri, trong lúc đó liên tục vẫn không ngừng có người lui tới ngồi xuống, cho đến khi hàng ghế này kín chỗ.

Lục Như Diệp nói chuyện một lúc lâu, lễ khai giảng mới chính thức bắt đầu.

Trần Duyên Tri giả vờ chuyển sự chú ý vào lễ khai giảng, Lục Như Diệp cũng quay sang trò chuyện với cô bạn tóc dài thẳng của mình.

Trần Duyên Tri… Tuy Trần Duyên Tri thích ngắm mỹ nữ nhưng vẫn lười chú ý đến người khác, thế là vừa chơi điện thoại, vừa thỉnh thoảng nghe đôi chút về bài phát biểu của lãnh đạo.

Giọng nói này… Hình như có chút quen thuộc?
« Chương TrướcChương Tiếp »