Chương 11

Thanh Chi trả lời: [Tôi đã xem rồi.]

Hứa Lâm Trạc sững người một chút, rồi nói tiếp: [Vậy cậu thấy thế nào?]

Bên kia liên tục hiển thị “đang nhập”, đầu ngón tay Hứa Lâm Trạc đặt trên cạnh điện thoại, từ từ gõ nhẹ.

Cuối cùng Thanh Chi gửi qua một câu: [Đáng xem.]

Hứa Lâm Trạc nhìn mấy chữ này, vô thức cong môi.

Cậu còn chưa kịp hỏi thêm câu gì, bên kia đã gửi qua một đoạn tin nhắn mới.

Thanh Chi: [Tôi rất thích chủ đề của nó. Tình yêu, và sự bình đẳng. Chính chủ đề này, khiến bộ phim dù có kết thúc đáng tiếc, vẫn khiến người ta cảm thấy ấm áp đến vậy.]

Hứa Lâm Trạc nhìn những tin nhắn liên tục gửi đến từ Thanh Chi, trong đầu như vang lên một giọng nói chưa từng nghe thấy, tựa như dòng suối núi tuyết chảy róc rách, dịu dàng và trong trẻo.

Thanh Chi: [Tình bạn giữa Erik và Dexter, sự xa lánh của người ngoài đối với Dexter bị nhiễm bệnh hiểm nghèo, cùng với câu chuyện xảy ra trong mùa hè ở thị trấn nhỏ đó, tất cả đều để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.]

Thanh Chi: [Nhiều người tiếc nuối vì cuối cùng Dexter vẫn chết. Giống như Erik trong phim, khán giả cũng mong đợi một phép màu xảy ra. Nhưng tôi lại cảm thấy trong bộ phim này, cái chết của Dexter là một kết thúc rất xuất sắc. Không chỉ là thể hiện một kỹ thuật điện ảnh, cũng không chỉ để cho cốt truyện hợp lý, tôi cảm thấy cái chết của Dexter ở một mức độ nào đó cũng là sự nâng tầm ý nghĩa của bộ phim.]

[Cậu ấy sẽ đến một thế giới không có sự phân biệt đối xử, cậu ấy sẽ không bao giờ quên Erik, quên những bãi cỏ họ đã đi qua cùng nhau, những dòng sông họ đã trôi qua, cậu ấy sẽ mãi mãi nhớ về tất cả những gì đã xảy ra trong mùa hè này.]

[Cuối cùng, Erik cũng hiểu ra, thực ra phép màu đã xảy ra trong mỗi ngày sau khi họ gặp nhau. Bởi vì họ đã gặp được nhau, từ đó họ không còn là những vì sao cô đơn trong vũ trụ mênh mông, mà là mặt trăng trong tầm với của nhau.]

Hứa Lâm Trạc im lặng đọc xong, cảm xúc dâng trào khó tả trong lòng như tìm được lối thoát. Dường có một đôi tay dẫn dòng sông cuộn sóng trong tim cậu ra biển lớn, từ sóng dữ dội chuyển thành sóng lăn tăn nhẹ nhàng.

Hứa Lâm Trạc rất muốn nói với cô ấy: [Cậu có cảm thấy họ giống như chúng ta không?]

Cũng là mùa hè, cũng là hai con người cô đơn gặp gỡ nhau, vừa vặn hợp nhau, một khả năng của một phần bảy tỷ tám trăm triệu.

Đây chẳng phải cũng là một phép màu sao?

Đầu ngón tay dừng lại hồi lâu, Hứa Lâm Trạc mới tắt hộp thoại.

Cậu đổi tên gọi ban đầu là [Thanh Chi] thành một emoji hình mặt trăng.



Hứa Lâm Trạc nhìn mặt dây chuyền hình giày cá sấu, từ từ tỉnh lại.

Mặt dây chuyền này là cậu đã tìm nhiều cửa hàng mới mua được. Không biết vì tâm lý gì, cậu đã bất giác mua hai cái.

Một cái treo trên cặp sách của mình.

Một cái để trong hộp ở ngăn kéo dưới cùng.

—-