Chương 51: Thang máy

【R-18】

Vừa đến lầu dưới, Vương Thanh liền mất kiên nhẫn dừng xe lại, nhíu chặc chân mày nhìn bộ dáng Phùng Kiến Vũ không gấp không vội bước vào thang máy, liền dùng lực khiêng người lên một mạch bỏ chạy.

Mới vừa bước vào thang máy, không gian chật hẹp khiến cho bốn phía bao quanh bọn họ tràn đầy hơi thở của đối phương, cơ hồ trong nháy mắt hiện lên những hình ảnh của hồi ức kiều diễm câu nhân lúc trước. Vương Thanh hơi vuốt cằm, lung tung xoa xoa tóc sau ót, chỉ cảm thấy một cổ tà hỏa hướng bụng dưới, hắn thở hổn hển nhẫn nại, không muốn hù dọa người nọ.

Quá trình chờ đợi thang máy đến thật quá mệt nhọc.

Đầy đầu hắn đều như một thước phim quay chậm, mặc dù số lần hắn cùng Phùng Kiến Vũ tiến hành thân mật tiếp xúc thân thể, một tay là có thể đếm hết, nhưng tuyệt đối đều là khiến cho người ta khó có thể quên.

Việc này càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng hưng phấn, hạ thân không biết từ lúc nào đã lưu manh nổi lên một túp lều nhỏ.

Phùng Kiến Vũ đứng ở một góc thang máy không di chuyển, mặc dù cậu cảm thấy trạng thái hiện giờ của cậu và Vương Thanh rất tốt, nhưng là vừa nghĩ đến chuyện có thể phát sinh kế tiếp, vẫn là không nhịn được hai chân nhũn ra. Dù sao việc đó cũng là việc cậu từ trước hai mươi mấy năm trong cuộc đời cho đến bây giờ chưa từng trải qua …… chỉ nghe người ta nói là rất đau, nhưng là đau bao nhiêu a?

Phùng Kiến Vũ nâng lên mí mắt liền nhìn thấy trong mắt Vương Thanh không ngừng phát ra tia sáng nhấp nháy, bị dọa sợ rùng mình, một ngụm khí mặc kẹt ở cổ họng lên không lên xuống không xuống, dứt khoát xoay người đưa lưng về phía người nọ giãy giụa lâm vào trầm tư.

Việc này thật sự không thể trách Vương Thanh du͙© vọиɠ bất mãn, đơn thuần là hắn đã sớm kiềm nén không nỗi.

Từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, Vương Thanh đã đối với Phùng Kiến Vũ ôm tâm tư không thuần khiết. Sau lần chung đυ.ng lâu dài này, con mèo nhỏ tinh ranh này càng lớn càng thêm ngon mắt. Thật vất vả có được cơ hội thích hợp, mệt muốn chết mới lừa gạt được người đem lên trên giường, vậy mà vẫn không thể đem súng thật đạn thật bắn thỏa thích một trận. Trải qua một đoạn thời gian hiểm trở gian nan, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về nhà, chỉ còn kém mấy bước đường nữa, đặt vào người nào ai mà không gấp gáp được chứ?

Phùng Kiến Vũ không xoay người thì còn may, vừa xoay lại lập tức cảm giác được ánh mắt nồng nhiệt của Vương Thanh phóng lên người mình, nhìn chằm chằm cào cái mông cong cong tròn trịa bất động ánh mắt.

Mẹ nó, sao giống tên biếи ŧɦái quá vậy nè.

Vương lão đại trong lòng còn sót lại một chút thần tình thuần thục buộc hắn di dời mặt đi hướng khác, nhưng thân thể lại không nghe theo tiến lên hung hăng ôm lấy hông của người nọ, trên tay dùng sức, hai cánh mông mềm mại kia ngay tức khắc cách quần đè ép lên tính khí nóng rực cứng rắn của mình.

Vương Thanh sung sướиɠ thở mạnh ra một tiếng.

Phùng Kiến Vũ bị dọa sợ đến tắc nghẹn cổ họng, trực giác nói cho cậu biết, bản thân mình bây giờ đang vô cùng nguy hiểm. Giương mắt nhìn một chút, còn có sáu tầng. Bên tai là vang động rất nhỏ phát ra từ trong buồng thang máy, còn có tiếng thở dốc nặng nề của người nọ.

Vương Thanh hơi có chút dáng vẻ không nhịn được, đưa tay muốn luồng vào trong quần trong của cậu, cậu bị dọa sợ đến vội vàng đè xuống tay của người nọ.

“Anh đừng mà ……”

“Đại Vũ ——” Người nọ nằm ở bên lỗ tai kêu lên tên cậu, tựa như làm nũng kéo dài vĩ âm.

Mắt thấy chính mình không đưa tay vào được quần, liền bắt đầu hướng đôi tay tội ác men về phía áo, không phí một chút công phu nào, Vương Thanh liền thuận lợi bắt lấy điểm nhỏ nhạy cảm trước ngực cậu, một chút cũng không khách khí xoa nắn lôi kéo khiến nó đứng lên, cái tay còn lại siết chặc lấy hông cậu kéo về phía sau, để cho mông cậu càn thêm thân mật cũng hạ thân của mình ma sát chung một chỗ.

Phùng Kiến Vũ vừa có động tác khuynh hướng muốn chạy trốn, người nọ sẽ ở phía sau đầu tựa như trừng phạt dùng sức đỉnh phần hông, cái loại cảm giác nguy hiểm tích tụ sắp bộc phát cho dù là đang cách quần cũng không tiêu giảm được lấy nửa phần.

Đinh một tiếng, là thang máy đến giải cứu cậu. Hoặc là nói …… không tính là giải cứu đi.

Vương Thanh một khắc cũng không chờ được nữa, khẽ khom người bế Phùng Kiến Vũ đứng lên, mạnh mẽ đi một mạch thẳng hướng cửa nhà. Chỉ có mấy bước đường, còn không ngừng thân mật vuốt ve ôm hôn, dốc sức ở trên người Phùng Kiến Vũ đốt lửa. Mặc dù đang lúc mơ mơ màng màng, vẫn là Phùng Kiến Vũ móc ra chìa khóa mở cửa.

Hành lang yên tĩnh chỉ nghe bành một tiếng, cửa bị hung hăng đóng sập lại.

Trong nháy mắt, trong phòng ngoài nhà cách thành hai thế giới.

Thậm chí ngay cả thời gian mở đèn cũng không muốn hao phí, lung tung cởi rớt giày, Phùng Kiến Vũ liền bị người nọ hung hăng ấn ở trên đất hôn một trận, vừa gấp vừa loạn, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi càn rỡ quấn quít, tinh tế thưởng thức mỗi một tấc đẹp đẽ của đối phương, nước miếng không kịp trao đổi theo khóe miệng da^ʍ mỹ chảy xuống. Phùng Kiến Vũ theo bản năng nhẹ nhàng túm tóc người nọ, không ngừng phát điên nhẹ nhàng cắи ʍút̼, lúc hôn đến không thể thở được nữa liền ăn ý tách ra lấy hơi, sau đó lại tiếp tục, lại thêm một trận kinh thiên động địa.

Vạt áo sơ mi trước bị người nọ dùng sức kéo một cái, nút áo đều bị đứt, rơi trên mặt đất phát ra tiếng lách cách. Nửa người dưới cũng bị lột sạch sẽ, chỉ còn dư lại chiếc qυầи ɭóŧ đáng thương treo ở đầu gối, tay của người nọ còn không ngừng ra sức trêu chọc tính khí của cậu.

Cậu thoải mái ngửa cổ, trong một mảnh bóng tối, người nọ chuẩn xác ngậm vào cục xương nơi cổ họng của cậu, mặt lưỡi thô ráp nhiệt tình liếʍ hôn, nguy hiểm cùng mập mờ đan xen chung một chỗ, mang đến hừng hực kɧoáı ©ảʍ.

Hai chân đá loạn bị Vương Thanh đè xuống, Phùng Kiến Vũ cảm giác được cả người có chút nhẹ như bay. Trước ngực rơi xuống một màn mưa hôn, hai điểm nhô ra kia còn được ưu đãi đặc biệt, vô luận cậu tránh thế nào, môi lưỡi của người nọ cũng sẽ theo sát động tác của cậu, khẽ liếʍ cắn lên đầṳ ѵú yếu ớt, cậu rõ ràng cảm giác được, trong tiếng nước bọt mυ"ŧ mát, vật xấu hổ kia từng chút từng chút trở nên cứng rắn.

Theo động tác của người nọ càng lúc càng nhanh, cậu cuối cùng không nhịn được khẽ rên một tiếng, giống như là được thêm khích lệ, người nọ càng ra sức thăm hỏi tính khí nổi lên của cậu. Vốn là đã gần sắp bắn, lại không nghĩ đến người nọ chợt hạ thấp thân thể, đem mặt hướng xuống hạ thể của cậu, cảm giác khẩn trương càng khiến cho du͙© vọиɠ của cậu trong nháy mắt dâng cao. Tóc của người nọ nhẹ đâm vào bắp đùi cậu, hơi thở của người nọ phún lên tính khí của cậu, tất cả mọi việc mau chóng bức cậu phát điên rồi, một khắc kia khi đầu lưỡi ướŧ áŧ mềm mại mới vừa tiếp xúc mυ"ŧ một cái, cậu không biết là thống khổ hay là sảng khoái hét một tiếng, cả người run lên, toàn bộ đều bắn vào trên mặt của người nọ.

“Anh đừng ……” Cao trào qua đi, thanh âm của Phùng Kiến Vũ vừa mềm mại vừa khàn đặc.

Vương Thanh giơ tay lên dùng sức vỗ xuống hai cánh mông của Phùng Kiến Vũ, cố ý trêu chọc cậu, “Em có phải là tính toán trước rồi đúng không, muốn bắn vào mặt anh?”

“Em không có ……” Phùng Kiến Vũ mắc cỡ đến muốn lập tức tìm một chỗ chui xuống.

- Hoàn chương 51 -